Đến khi Văn Tự dẫn Lý Quần Thanh ra khỏi nhà, Lâm Tú Á mới hoàn hồn từ cơn sốc: "Văn Tự làm sao thế? Văn Hân Minh, con có biết không?"
Văn Hân Minh hít một hơi khí lạnh, cô nhìn Văn Lập Lân cũng đang nghi hoặc nhìn mình, lắp bắp giải thích: "Lý Quần Thanh là một người rất ưu tú, còn về sao anh ấy lại dính dáng đến con trai Văn Tự của mẹ, con cũng không biết.
Có điều con nhìn Lý Quần Thanh, chắc chắn là con trai mẹ giở trò."
Cô nhớ đến lần trước Văn Tự còn giới thiệu Lý Quần Thanh định làm bạn trai cô, may là không thành, nếu thành thì chẳng phải cô sẽ tức chết vì Văn Tự sao, quấn lấy anh rể là thế nào? Rõ ràng là mình thích, muốn đưa người ta về nhà, còn bảo gì mà làm anh rể, nghĩ một đằng nói một nẻo!
"Văn Tự sẽ không làm mấy trò vớ vẩn này! Nhất định là thằng Lý Quần Thanh đó giở trò!"
"Thôi đi.
Kẻ có vấn đề nhất chính là con trai mẹ đấy." Văn Lập Lân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, y phải chạy đến công ty họp, không thể nán lại được nữa.
Y đứng dậy cầm cốc hồng trà đưa cho mẹ mình, nói, "Mẹ cứ nuông chiều nó, mẹ xem giờ nó thành kẻ vô dụng gì rồi? Mẹ, nó đã hai mươi mốt tuổi rồi, mẹ cứ tiếp tục dung túng thế này, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
Lâm Tú Á đuối lý, bà quay đầu trách họ: "Thế hai đứa làm anh làm chị cũng phải trông nom giúp mẹ chứ, nó không nghe lời mẹ, nó chẳng sợ trời chẳng sợ đất, ai quản lý được?"
"Lý Quần Thanh." Hai người còn lại đồng thanh.
Họ cũng chưa từng thấy thằng em tính nết quái gở này mong ngóng quấn lấy ai như thế, vừa nhìn là biết ngay cả trái tim đều đặt ở chỗ Lý Quần Thanh rồi, mặc cho người ta nắn bóp.
"Lần sau khi nào gặp lại?"
Văn Tự vốn định đưa Lý Quần Thanh đi chơi, nhưng anh khăng khăng bảo mình phải viết luận văn, không rảnh.
Cậu ta đành đưa anh đến khách sạn anh ở.
Nhìn Lý Quần Thanh đi thẳng mà chẳng thèm ngoái đầu, cậu ta kéo phắt anh lại, dính như sam đè anh lên tường, một mực đòi kết quả.
Lý Quần Thanh bị hỏi phiền phức quá, cuối cùng cũng lên tiếng trả lời cậu ta: "Không gặp nữa, không bao giờ gặp lại nữa."
"Thật?"
"Thật." Lý Quần Thanh không muốn chơi đùa tiếp với gã trai trẻ con này, "Cậu thấy tôi gặp cậu có bao giờ là cam tâm tình nguyện không? Văn Tự, cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu tưởng cậu có thể thích gì làm nấy, muốn làm gì thì làm thật à? Trưởng thành đi được không."
Anh chưa bao giờ cho rằng một người thần thánh hoá một người khác quá mức là chuyện tốt đẹp, ngược lại, vị trí cao quá, anh sợ sẽ ngã, sợ người đẩy anh lên sẽ kéo anh xuống, chà đạp anh đến mức không nỡ nhìn.
Thực tế thì Văn Tự đã làm thế rồi.
Cậu ta đã kéo Lý Quần Thanh xuống, biến anh thành một người thường đáng thương, phải giao dịch bằng tình dục.
"…"
Dường như Văn Tự đã bị chọc giận bởi điều Lý Quần Thanh nói, cậu ta ưỡn người, không nói thêm gì nữa, ngoảnh đầu đi thẳng.
Lý Quần Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng thẳng người đi một quãng, anh ngoái đầu nhìn, Văn Tự đang trút giận vào xe mình.
Lý Quần Thanh còn chưa kịp rời mắt, Văn Tự quay người nhìn thấy anh, thấy cậu ta lại sắp chạy về phía mình, tim Lý Quần Thanh rơi thẳng xuống, quay người chạy vào thang máy.
Cửa thang máy mở, Lý Quần Thanh bước vào bèn ấn nút đóng cửa, Văn Tự đã đuổi tới nơi, cậu ta ngăn cản cửa thang máy sắp khép lại, lông mày cau chặt, gương mặt vốn đã bất cần đời giờ nom như đã quyết tâm kéo theo người khác chết cùng, đáng sợ như muốn kéo người ta xuống địa ngục.
Văn Tự đứng ở cửa thang máy, không vào cũng chẳng ra, nhìn gương mặt lạnh như mùa đông của Lý Quần Thanh, cậu ta nói: "Không gặp thì không gặp."
"…"
Lý Quần Thanh không tiếp lời, điện thoại trong túi đang rung, anh lấy ra trả lời tin nhắn.
"Đừng giận tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!