Chương 18: (Vô Đề)

Nước chảy không ngừng, Lý Quần Thanh hoàn hồn, Văn Tự đã tắm xong bên cạnh anh.

"Lúc này rồi, đi làm có ý nghĩa gì?" Văn Tự lau nước đọng trên mặt, cậu ta giơ tay kéo ngón tay Lý Quần Thanh, ghé sát cổ anh hôn một phát, "Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn anh ở cùng tôi."

Lý Quần Thanh cúi đầu nhìn người đang gác đầu lên vai mình, lạnh lùng nói: "Tôi lặp lại lần nữa, giao ước bẩn thỉu của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi và cậu không còn quan hệ gì nữa."

"Thế anh không hận tôi à?"

"Không hận," Lý Quần Thanh lùi lại một bước, "Quan hệ hay tình cảm gì tôi cũng không muốn lãng phí vào cậu."

"Thế à," Văn Tự tiến lên một bước, Lý Quần Thanh bèn lùi lại một bước, "Thế tôi kể thêm cho anh một chuyện, anh cân nhắc lại xem có muốn hận tôi không."

"Chỉ có cậu, chỉ có Văn Tự cậu kỳ lạ thế này, làm tôi hận thì cậu vẻ vang lắm à?"

Văn Tự dồn anh đến cửa phòng tắm, hỏi: "Thế tôi nói, anh có nghe không?"

"…"

"Nghe đi," Văn Tự chống hai tay lên tường, tấm gương phản quang, Lý Quần Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, Văn Tự nói rất chậm rãi, "Tôi xấu xa thế này, anh không hận, sao mà xứng với những nỗi khổ anh gặp phải được? Bị tôi hôn bị tôi sờ bị tôi **, cái nào mà anh không nên hận?"

Lý Quần Thanh mím môi, trong cặp mắt xinh đẹp tối tăm không ánh sáng: "Nói, cậu nói đi.

Tôi nghe."

"Tôi biết trước Tưởng Quân có ý đồ ngoại tình, nhưng tôi không kể cho anh."

"Tưởng Quân xuất thân từ miền quê nhỏ, tự ti khắc trong xương cốt, nó giấu rất sâu, giả vờ hào phóng cái gì? Tôi kích thích nó, tôi bảo nó không xứng ở bên anh, bảo nó là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nó bị kích thích, muốn kiếm tiền, muốn kiếm tiền nhanh, bèn đi đường tắt, lên giường với con gái chủ tịch, giành được công ty, chẳng phải sẽ dễ dàng sao?"

"Đương nhiên," Văn Tự nhìn vẻ khó tin trong mắt Lý Quần Thanh, nói càng hăng hơn, "Kích thích một lần hai lần sẽ không khiến nó sụp đổ như thế, Lý Quần Thanh, thi thoảng hành vi tiêu tiền vô thức của anh khiến Tưởng Quân càng biến chất dữ dội hơn.

Nhưng anh không sai, anh và nó vốn không phải người cùng một thế giới.

Thực ra đêm hôm qua nó đã dừng giữa chừng, có thể lương tâm của nó thức tỉnh, cảm thấy có lỗi với anh…"

"Tại sao cậu…"

"Tại sao tôi biết? Vì Từ Lai nhắn tin bảo tôi, chị ấy đã dùng thuốc tôi cho chị ấy."

Lý Quần Thanh nhìn khoé môi vểnh lên của Văn Tự, sợ hãi tột độ: "Văn Tự… cậu đáng sợ quá…"

"Đều là vì anh," Văn Tự siết cần cổ Lý Quần Thanh, dán vào hôn lên môi anh, "Chỉ cần khiến quan hệ giữa anh và tôi gần hơn, nhiều hơn, sâu hơn, việc gì tôi cũng làm.

Nhưng tôi phải nói một câu, Tưởng Quân thấy Từ Lai dùng thuốc, nhưng nó không vạch trần Từ Lai, mà đón lấy ly rượu đó một cách tự nhiên, ôm lấy Từ Lai…"

Lý Quần Thanh đẩy lồng ngực Văn Tự, anh rất muốn giẫm người trước mặt xuống dưới chân mình ngay, hung hăng đánh chết cậu ta mà không màng đến hậu quả.

Nhưng anh không có sức, cảm giác kiệt sức lan rộng từ trong tim khiến anh chỉ có thể phản kháng yếu ớt: "Câm mồm, đừng nói nữa… Đừng nói nữa!"

"Được, tôi không nhắc đến nó nữa, nói về chúng ta đi," Văn Tự ôm eo Lý Quần Thanh, nói, "Chúng ta bắt đầu lại, bắt đầu lại từ đầu được không? Hôm nay là sinh nhật tôi, anh thương tôi đi, cho tôi ** lần nữa được không?"

"Không, không được." Lý Quần Thanh ngoảnh đầu đi, một giọt nước mắt toả sáng trong ánh sáng tù mù rơi xuống từ gò má anh, anh muốn trốn, trốn đến một môi trường tự nhiên mới, không có Văn Tự, không có Tưởng Quân, không có tất cả mọi chuyện sắp khiến thần kinh anh sụp đổ này quấn lấy.

"Nếu anh đau khổ thế, tôi làm anh sung sướng được không?"

Lý Quần Thanh không có sức trả lời cậu ta, Văn Tự lấy viên thuốc cuối cùng, bóp miệng Lý Quần Thanh, nhét thuốc vào, "Lý Quần Thanh, món quà sinh nhật mà tôi tự thưởng cho mình chính là anh đấy.

Anh mà đi, tôi còn đón sinh nhật gì nữa."

"Đồ điên… đồ điên! Cậu thả tôi ra… thả tôi ra!" Đọc Full Tại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!