Trời đã sáng rồi sao?
Tiếng chim hót véo von ngoài cửa sổ, giục Tần Tố mở mắt.
Trời đã sáng rồi.
Cuối cùng sống đến hôm nay. Ngoại trừ một thân đau nhức, thật cũng không có gì khó chịu.
Ha ha, vốn tưởng rằng chính mình qua không nổi cửa ải này, cũng bất quá như thế. Tiết hạnh của nam nhân a, thật sự là không đáng tiền.
Tần Tố lấy tay áo che mặt, ngăn ánh mặt trời, Rõ ràng không thương tâm, lại không hiểu vì sao rơi lệ. Tốt lắm, chí ít có bắt đầu từ nay về sau sẽ dễ dàng nhiều hơn……..
Trong phòng trống không, chỉ có một mình hắn. Đây đúng là thời cơ tuyệt vời để tra tìm chứng cứ, đáng tiếc hiện tại một chút khí lực hắn cũng không có, đành phải tiếp tục nằm. Quên đi, nhất định sẽ có cơ hội. Bây giờ hắn hay là vẫn giả bộ mệt mỏi đi, để tất cả mọi người quen với việc hắn dậy muộn, như vậy mới có thời gian truy tìm chứng cứ.
Hắn trăm phương ngàn kế như vậy, rốt cuộc có đáng hay không, nếu thất bại, chỉ sợ kết cục sẽ không đơn giản chỉ là chết mà thôi.
Chẳng hiểu tại sao lại nhớ tới Lý Kỳ. Nếu người kia biết "tri kỷ" của hắn là như thế nào, không biết sẽ có phản ứng gì? Ha ha, chỉ sợ sẽ hối hận vì đã kết giao với hắn a…………
Vì báo thù, hắn cam nguyện từ bỏ tất thảy, thậm chí cả bằng hữu duy nhất đó, e rằng cũng phải từ bỏ rồi.
Thật có lỗi, ước định kia, có lẽ ta sẽ không thực hiện.
Cửa đột nhiên bị mở ra.
Tần Tố từ từ mở mắt, một bộ vừa mới tỉnh ngủ.
"Tỉnh?" Vương Tông Viêm dựa vào cửa, tựa tiếu phi tiếu hỏi.
Tần Tố mê mang nhìn y, lại mê mang nhìn bốn phía, giống như không rõ tại sao mình lại ở chỗ này.
"Không nhớ rõ? Chuyện tối hôm qua, ân?" Vương Tông Viêm ngồi xuống bên giường, cầm lấy một lọn tóc dài của hắn đưa lên mũi nhẹ ngửi.
Tần Tố giật mình, đỏ mặt mà nghiêng đầu.
"Thanh Thư thẹn thùng?" Vương Tông Viêm cúi xuống chăm chú nhìn Tần Tố.
"Ngươi……" Thanh âm hắn có chút khàn khàn.
"Đến, uống nước a." Vương Tông Viêm dìu hắn đứng dậy, uy hắn uống nửa chén nước.
Tần Tố nhu thuận ỷ tại trong ngực y, nho nhỏ nho nhỏ uống từng chút một.
"Thanh Thư, làm người của ta."
Tần Tố sửng sốt, bị sặc tới rồi. Vất vả khụ qua, mặt trướng đến đỏ bừng.
"Thanh Thư." Người kia nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tần Tố quay đầu. Đáp ứng quá nhanh ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy vô vị. Dù sao đi nữa bây giờ y đang cao hứng, ham thích mới lạ còn chưa giảm xuống, không thuận theo y cũng không thành vấn đề.
"Không muốn, ân?"
"Không phải………" Tần Tố nhẹ nói, "Chỉ là Thanh Thư ở tại Vương phủ mấy ngày nay, nhiều ít nghe được chuyện phong lưu của đại nhân…. Lúc đại nhân yêu thích một người, có thể đem hắn sủng đến tận trời, nhưng đến khi không còn hứng thú…….. Chỉ sợ kết cục Thanh Thư chịu không nổi."
"……. Ta đối với ngươi là khác biệt, Thanh Thư, ta là thật tình."
"Ta tin ngài đối mỗi người đều là thật tình, có điều thật tình đó đến cũng nhanh đi cũng nhanh….. Ha ha, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng Thanh Thư lại vẫn cứ đâm vào……" Tần Tố cười khổ nhắm hai mắt.
Người kia cẩn thận nâng lên mặt hắn, ôn nhu khẽ hôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!