Lại là một giấc mơ thật dài, có rất nhiều người đi qua hắn, nói những lời hắn nghe không hiểu.
Xung quanh ngập tràn sắc đỏ hoa đào, rực rỡ tươi đẹp, còn có bát ngát liên hoa, tuyết trắng, bích lục, vô cùng vô tận.
Hương sen thoang thoảng, và ánh trăng mông lung.
"Thanh Thư……Tần Tố………Tố Nhi….. Tố………"
Hỗn loạn, sau đó tỉnh lại.
Trời đã sáng a.
Giống như, ngủ thật lâu.
"Tố Nhi, ngươi đã tỉnh?"
Hắc y nam tử vốn chắp tay đứng bên cửa sổ đột nhiên xoay người lại, mỉm cười với hắn.
Ưng mâu mày kiếm, tuấn mỹ như tạc. Cảm giác rất quen thuộc, lại không nhớ được tên.
"Vẫn khỏe chứ? Thái y nói ngươi phát sốt cao, thiếu chút nữa sẽ không tỉnh lại."
"Phát sốt?" Thân thể rất mệt mỏi, hình như thật là phát sốt.
"Hôm trước ngươi không cẩn thận ngã xuống hồ, hồ nước rất lạnh, ngươi còn sốt cao suốt đêm, cũng may không có việc gì." Người kia hạ thấp người, trán hai người cụng nhẹ vào nhau, thử một chút nhiệt độ.
Tần Tố cả kinh.
"Ngươi…Ngươi…….."
"Như thế nào? Bị con mèo cắn mất lưỡi? Hay là nóng đầu?" Người kia đè lại Tần Tố đang muốn ngồi dậy, cười hỏi.
"Ngươi là ai?" Tần Tố mờ mịt hỏi.
Người kia ngẩn ra, thì thào hỏi: "Ngươi thật sự không nhớ?"
Tần Tố gật gật đầu. Người trước mắt rất quen, thế nhưng hắn nhớ không ra. Đầu hắn nặng trịch, loạn thành một đoàn.
"Thái y, gọi thái y!" Người kia tựa hồ rất lo lắng.
Tần Tố bóp bóp trán, hơi cau mày.
Sau đó lại là một hồi rối loạn.
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Tần công tử cũng không có gì đáng ngại, chỉ là bị chấn kinh, sau lại cảm lạnh, sốt cao, nên nhất thời không nhớ ra mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên." Lão thái y đã sớm chuẩn bị tốt lời kịch, cúi thấp đầu trợn mắt nói dối. Nguyên lai đúng là vị lão ngự y lúc trước can đảm nói một câu "kính xin Hoàng thượng nhiều hơn tiết chế" kia.
Giấc mộng Nam Kha, là vị lão ngự y này chiếu theo phương thuốc hoàng đế đưa mà sắc.
Đây không phải là loại thuốc bình thường, dùng thuốc này, những chuyện trước kia nếu kích thích thì có thể mơ hồ nhớ tới một ít, chỉ là không rõ lắm mà thôi, nhưng nếu không nhắc tới, thì sẽ vĩnh viễn không nhớ ra.
Từ nay về sau, không còn ai nhắc tới Vương Tông Viêm, không còn ai nhắc tới Tần gia.
Khiến cho những hồi ức đó, vĩnh viễn chìm dưới đáy vực sâu đi thôi, không bao giờ…. còn tìm lại nữa.
"Tố Nhi." Lý Ký dìu hắn ngồi dậy, thương tiếc nhìn hắn, ánh mắt thâm tình, làm Tần Tố nhịn không được mà đỏ mặt.
"Không sao, nhớ không ra thì đừng cố nhớ, để ta nói cho ngươi biết." Lý Ký vừa uy hắn uống nước, vừa nói.
"Ta là Lý Ký, thì là, ân, đương kim thiên tử." Lý Ký cười cười nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!