Chương 36: Trầm thủy đàm hoa

Thỉnh thoảng, cũng xuất cung đi dạo một chút,

Lúc Lý Ký không thể ở bên cạnh, hắn cũng sẽ một mình xuất cung. Có điều, luôn luôn có ám vệ âm thầm theo sau.

Tần Tố hiểu không thể thoát được, vậy dứt khoát tiếp nhận.

Đi trên đường lớn ồn ào tấp nập, cảm giác rất quen thuộc, lại như là chuyện của kiếp trước xa xôi.

Trường An phồn hoa, chưa từng thay đổi.

Có lẽ có thật nhiều người đang nếm trải đời mình qua bốn mùa đổi thay, có rất nhiều bi hoan, cũng có rất nhiều ly hợp, chỉ là, hắn cũng không biết.

Mà thăng trầm của hắn, cũng không người nào biết.

Mỗi người đều sống trong thế giới của riêng mình, không cùng xuất hiện.

Nếu có duyên, tất sẽ gặp nhau.

"Thật xin lỗi, ta không chú ý." Đụng vào người, Tần Tố vội vàng nói xin lỗi.

"Không sao." Thanh âm người kia to rõ, nghe cũng rất ôn hòa, êm tai.

Thoạt nhìn còn khá trẻ, có lẽ xấp xỉ bằng hắn.

"Người đông như vậy, khó tránh khỏi ngoài ý muốn." Thiếu niên kia nói.

"A, đúng vậy." Tần Tố cười cười, trả lời.

"Người ở đây rất nhiều, nếu không cùng đi vào đó một chút đi." Thiếu niên chỉ chỉ ngón tay, hỏi.

Không hiểu vì sao, cảm thấy khí tức trên thân người này rất ấm áp, nhịn không được muốn tới gần, vì vậy gật gật đầu.

"Ta tên là Vân Trầm Đàm, ngươi sao?"

"Ta? Ta tên là Tần Tố." Tần Tố đột nhiên có điểm không dám nói ra tên của mình, bởi vì….. Hiện tại khắp thành Trường An đều bàn tán về hắn.

Thiếu niên đạm nhiên ân một tiếng, dường như chưa từng nghe qua tên của hắn.

"Ngươi…." Tần Tố vừa định hỏi ngươi chưa nghe nói về ta sao? Lại cảm thấy như vậy có vẻ không hợp lễ, nên lại thôi không nói nữa.

Thiếu niên lại tựa hồ biết hắn đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười nói: "Tần Tố, tình tố, vừa nghe đã cảm giác như người rất đa tình."

Tần Tố miễn cường cười cười. Đa tình sao? Có lẽ vậy.

"Tuy ta mới tới Trường An không lâu, nhưng cũng đã nghe đồn về ngươi." Thiếu niên nói.

Tần Tố sững sờ, lại có điểm thất vọng cúi đầu xuống.

"Ta cảm thấy, ngươi rất hạnh phúc." Thiếu niên cười cười, nói một câu Tần Tố không ngờ được.

Tần Tố khó hiểu nhìn hắn.

Trầm Đàm hơi nhếch môi nói: "Ít nhất, người ngươi yêu còn sống trên đời. Các ngươi cùng tồn tại dưới một bầu trời, thậm chí còn có thể thường xuyên gặp mặt. Vậy không tốt sao?"

Tần Tố cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Tương kiến không bằng bất kiến."

Thiếu niên trầm thấp cười cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!