Tỉnh lại, tỉnh lại không vì lý do gì.
Thân thể rất đau, trong phòng rất tối.
Tựa hồ còn chưa tẩy sạch, cũng không bôi thuốc.
Tần Tố gian nan đứng dậy, bò qua Lý Ký đang ngủ say mà xuống giường.
Chân mềm nhũn, ngã xuống đất, chỗ bị thương đêm qua bị va chạm mạnh, đau đến ngay cả thanh âm hắn cũng không phát ra được.
Hồi lâu mới khôi phục được một điểm khí lực, Tần Tố thống khổ đứng dậy, rót cho mình chút nước, uống một hớp nhỏ, cảm thấy khí lực khôi phục được một ít.
Ra khỏi phòng, sai thị vệ canh cửa bưng đến ít nước, ở trong gian phòng trống tẩy sạch thân thể, đáng tiếc tìm không thấy thuốc trị thương, đành phải thôi.
Cầm bút lên, viết những lời Vương Tông Viêm muốn hắn chuyền đạt vào giấy Tuyên thành: [Trung thần dĩ tẫn thần tôn tử, khước kiến phù đồ thuyết báo ân. Là tên ngụy quân tử ngươi thắng kẻ tiểu nhân y, thiên ý.]
Trầm mặc chốc lát, lại nhấc bút viết một câu: [Sinh đương phục lai quy, tử đương trường tương tư.] (Sống ở bên người, chết giữ tương tư.)
Thay đổi một thân xiêm y trắng thuần, cầm lấy chủy thủ luôn mang theo bên mình, cất kỹ, rời đi.
"Giờ là giờ nào?" Giọng nói hắn rất nhỏ, còn có vài phần khàn khàn.
"Giờ Sửu chính." [2h] Thị vệ cúi đầu không dám nhìn hắn, cung kính trả lời.
"Giúp ta gọi một chiếc xe ngựa, ta muốn về nhà." Tần Tố lấy ra lệnh bài Lý Ký cho hắn, thấp giọng nói.
"Hiện tại cửa thành đã đóng, công tử đại khái không ra được." Thị vệ nói.
"Ta quay về Tần gia." Tần Tố nhắm mắt lại nói.
Tần gia của hắn.
"Là."
….
Ngồi trên xe ngựa, một đường xóc nảy. Thân thể rất mệt mỏi, nhưng thần trí lại thực thanh tỉnh.
Đều đã xong. Khoái hoạt, bi thương, thống khổ…Đều xong rồi.
Hắn vốn định lưỡng toàn, Tần gia cùng Vương Tông Viêm. Nhưng cuối cùng, ai hắn cũng không thể thành toàn.
Ai hắn cũng thiếu nợ.
___[Thế sự không thể cầu toàn, nếu quá tham lam, chỉ sợ hai bên ngươi đều phải có lỗi.] Tứ nương đã từng nói với hắn như thế.
Bất hạnh chung quy vẫn là bất hạnh.
Đến cuối cùng.
Một lời thành thật.
"Tần công tử, đến." Xa phu nửa đêm bị bắt tỉnh dậy đánh xe, vốn rất không tình nguyện, nhưng nghe nói người này chính là Tần Tố, không khỏi có vài phần hiếu kỳ.
"Đa tạ ngươi, lão bá." Tần Tố nhẹ nói.
Xa phu vội vàng lắc đầu nói không dám.
"Đa tạ ngươi tiễn ta một đoạn đường." Nụ cười hắn như có như không, thản nhiên, mệt mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!