Trực tiếp bị Lý Ký đưa về cung, ở tại gian phòng trước kia đã từng ở.
Tần Tố thiêu hủy đồ tang, ngồi trên giường, nhắm mắt, trầm mặc.
"Tần Tố." Lý Ký đứng bên giường, thấp giọng gọi.
"…." Tần Tố giương mắt nhìn hắn, đôi mắt trống rỗng.
"Muốn uống rượu không?" Lý Ký hỏi.
"Hảo."
Sau đó cùng một chỗ nâng chén, đem mọi thứ đều quên đi a, chỉ cần không nhớ, sẽ không cần phải nghĩ.
"Y đã chết." Tần Tố thấp giọng nói, nghe không ra tâm tình, thật giống như trần thuật giản đơn.
"Là." Lý kí cũng lạnh đạm ứng với.
"Ngươi giết y, không, là ta giết y." Tần Tố mở bàn tay mình, lòng bàn tay rất nhiều đường vân, là một hồi tử cục. Ngươi quấn ta, ta quấn ngươi, vì vậy biến thành một tràng âm mưu quỷ kế không dứt.
"Là chúng ta giết y." Lý Ký ôm lấy Tần Tố nói.
"Ha ha, ha ha. Ta đến tột cùng đang làm gì đây, kết quả, kết quả là tất thảy đều sai! Ta đến tột cùng làm sai cái gì! Đại thù chưa báo, lại giết y!" Tần Tố không khống chế được, bấu chặt lấy vạt áo hắn hét lớn.
Lý Ký nhẹ nhàng dứt tay hắn ra, uy hắn uống rượu.
Tần Tố ngoan ngoãn ôm lấy Lý Ký, thật giống như vừa rồi mất bình tĩnh gào thét chưa hề xảy ra.
Từng ngụm từng ngụm, hương rượu cay nồng.
Không phải loại rượu nhạt như đêm ở hồ sen, hương rượu hôm nay như có như không, thoảng hoặc, thanh điềm. Khi đó, lòng của hắn rất đạm, rượu nhạt cùng trăng và hoa, có thể dễ dàng khiến hắn say men. Dễ dàng…. vô ý để cho một người tiến vào trong lòng.
Rượu cay nồng, đặc hơn. Lúc này, lòng của hắn trống rỗng đến vô cùng, cần loại rượu mạnh nhất, xóa bỏ thần trí hắn nhanh nhất.
"Lý Ký, ta hận ngươi, hận ngươi hận ngươi hận ngươi!" Tần Tố nửa mở đôi con ngươi ngập đầy oán hận, há miệng cắn vào bả vai Lý Ký, tựa như thật sự muốn cắn đứt thịt hắn.
Miệng đầy máu tanh.
Lý Ký tùy ý hắn cắn, đợi khi hắn mệt mỏi mới kéo hắn ra, lau khô vệt máu nơi khóe miệng, tiếp tục uy hắn uống rượu, tẩy đi mùi máu tươi trong miệng.
Tần Tố ngã xuống giường, nhìn mạn sa trên nóc giường, xa xăm nói: "Ta hận nhất, là chính ta."
"Vì sao lại không chết? Chết sớm một chút, để cho ta cái gì cũng không biết, theo người nhà cùng tới suối vàng đi."
"Tại sao phải biết rõ nhiều như vậy? Cái gì cũng không biết hẳn sẽ tốt hơn biết bao nhiêu?"
"Tại sao phải yêu y? Biết rõ là kẻ thù…. Không, giờ thì không phải…"
"Ta bất quá là ỷ vào y yêu ta, ngoại trừ nó ra ta còn có cái gì?! Y không yêu ta, ta làm sao có thể tra được chứng cứ, làm sao có thể…." Làm sao có thể thống khổ đến thế…
"Vì cái gì, vì cái gì…. Người ta yêu không phải kẻ điên cũng là lừa đảo?!"
Ta hận nhất, là ta lại động tâm với kẻ như ngươi!
Tần Tố đặt tay lên trán, tay áo che khuất mặt hắn.
Thế nhưng, có một số việc, không thể lừa được người.
Ít nhất, không lừa được Lý Ký.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!