Chương 30: Thu hậu vấn trảm

Thiên lao âm lãnh, giờ khắc này lại lộ một màn hương diễm hỏa nhiệt.

"A…." Tần Tố cố gắng áp thấp thanh âm, trầm thấp rên rỉ, trong mắt đã sớm một mảnh mơ hồ.

"Tố Nhi, Tố Nhi." Giọng y trầm khàn quanh quẩn bên tai hắn, từng tiếng từng tiếng một đi vào trong đầu, bởi thế thật lâu sau đó hắn vẫn còn có thể nghe thấy tiếng y gọi trong mỗi giấc mơ.

"Ngươi là của ta, ai ta cũng không cho."

"Ô…. Đau.." Tần Tố nhịn đau, mười ngón tay dùng sứng cào lên giường đá cứng rắn, thở nhẹ.

"Ngoan, thả lỏng, lâu quá không làm sẽ tổn thương ngươi." Vương Tông Viêm một bên tinh tế hôn hai nơi mẫn cảm trên ngực Tần Tố, một bên cẩn thận khai thác tiểu huyệt nhanh trất.

Tần Tố hít sâu một hơi, nhìn người phía trên cố nén dục vọng.

"Không sao, đau thì đau a…. Ân…Ít nhất, cũng có thể khiến ta, nhớ kỹ ngươi." Tần Tố rưng rưng ôm lấy Vương Tông Viêm, nhẹ nói.

Vương Tông Viêm sao có thể chịu được lời nói yêu thương của tình nhân đã lâu không nghe thấy, phút chốc ánh mắt buồn bã: "Tố Nhi, đây chính là ngươi nói."

"Tông Viêm….A!" Thanh âm Tần Tố đột ngột vút cao, mang theo vài phần khóc âm, chọc người càng thêm điên cuồng.

Đã muốn quý trọng, lại muốn hủy diệt. Trân bảo như vậy, thật sự không nỡ lưu cho người khác.

Tần Tố do chính tay y điều giáo ra. Thông tuệ, chân khiết, ôn nhu, đa tình…. Y sao có thể cam lòng để lại cho Lý Ký?!

Yêu thương điên cuồng tràn đầy trong lòng, biến thành cuồng dã dùng lực, rốt cục bất chấp sẽ làm hắn đau đớn.

Chết dưới vui sướng cực hạn này, mang theo Tần Tố cùng chết đi…Thì tốt biết bao nhiêu?

"Không được….Ô…A…chậm.. chậm một chút..A…." Tần Tố đứt quãng rên rỉ chui vào tai Vương Tông Viêm quả thực mị hoặc đến cực điểm, còn có đôi mắt ngấn lệ của hắn, mang theo mấy phần cầu khẩn, mấy phần quyến luyến, mấy phần yêu thương.

Ta không tin ngươi không đối Lý Ký động tâm, nam nhân kia thực quá biết cách đầu độc nhân tâm. Tần Tố a, ngươi thật sự không đấu lại hắn.

Thừa dịp nhảy vào, châm ngòi ly gián, bỏ đá xuống giếng…. Cái gì hắn cũng đã làm. Tự nhiên cũng có thể làm được, tự tay đưa ngươi tới chỗ ta, cho dù hắn biết rõ ta muốn ngươi.

Tựa như chiếm hữu mà liên tiếp in dấu hôn lên làn da trắng nõn mềm mại của hắn, như đánh dấu vật sỡ hữu của chính mình. Không thể phủ nhận, thân thể Tần Tố được in thêm dấu ấn lại càng trở nên mỹ lệ dụ hoặc.

Tần Tố đã chống đỡ không nổi, cong người hét một tiếng rồi mềm hẳn xuống, người phía trên lại vẫn chưa thấy đủ, càng thêm không ngừng dùng lực.

"Tố Nhi, ngươi là của ta, ai ta cũng không cho!" Dùng sức xâm nhập thân thể Tần Tố, khác hẳn với động tác thô bạo, đôi mắt y lại tràn đầy ôn nhu, cả nụ hôn lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn cũng dịu dàng không kể xiết.

"Ô….A…" Rên rỉ thở dốc yêu kiều, thân thể đã đến cực hạn, nhưng lòng lại vẫn kêu gào chưa đủ.

Vòng tay ôm lấy người trước mắt, cố gắng thở dốc, tựa như sau một khắc sẽ bởi vì quá mức kịch liệt mà đình chỉ hô hấp.

Tông Viêm…. Thực xin lỗi…. Thực xin lỗi….

Ta hại ngươi…Ta phụ ngươi…Ta nợ ngươi….

Đến cuối cùng…. Ta đúng là vẫn không kìm nổi lòng…

Tần Tố không biết mình như thế nào ngây ngốc đi ra thiên lao, ngồi lên xe ngựa về nhà. Đầu óc ong ong vang lên, giống như có vô số châm nhỏ đâm vào, đau.

Lại càng không nói đến đau đớn trên người, đi một bước đều muốn ngất đi.

"Đem cái này giao cho Hoàng thượng." Tần Tố mờ mịt giao danh sách cho ám vệ đánh xe. Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Vẫn là Di Nhi đánh thức hắn.

"Ngài nếu không đi, thật sự sẽ bỏ lỡ." Di Nhi giúp hắn thay y phục nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!