Trong mật thất rất tối, chỉ có vài viên dạ minh châu trên tường tản ra ánh sáng lành lạnh.
Tần Tố cố gắng bình ổn tâm tình, đi vào mật thất, chú ý tìm kiếm.
Mật thất không lớn, vậy ngăn tủ duy nhất kia hẳn chính là thứ hắn muốn tìm.
Mở hộp gấm ra, rõ ràng là hiệp nghị thư cùng Liêu quốc, xem bút kí là cách đây vài ngày, có lẽ chính là ngày đó Liêu quốc sứ thần cùng Vương gia lén hiệp định. Tần Tố đọc nhanh, càng đọc càng kinh hãi.
Nếu như Vương gia giúp đỡ Nhị hoàng tử đăng cơ, Đại Nghiệp vương triều tự động cắt Bắc Lâm khẩu tranh đoạt bảy năm qua, đổi lấy an bình tạm thời. Nếu như Thái tử đăng cơ……..
"Liêu quân có thể dẫn quân trực hạ, đợi Hộ quốc đại tướng quân Vương Tông Liệt giành được binh quyền, đưa Nhị hoàng tử đăng cơ, tất theo điều trên."
Tần Tố run rẩy khép lại minh thư, quyết không thể để bọn họ thành công.
Đợi Thái tử đăng cơ tuần du, liền đem minh thư này cùng cả những thứ khác giao cho Thái tử.
Cẩn thận cất thư về chỗ cũ, Tần Tố chuẩn bị rời khỏi mật thất. Khoảnh khắc thoáng nhìn bức họa treo trên tường, tức thì cứng người.
Đó là….. Hắn.
"Thanh Thư, ta vẽ ngươi có được không?" Vương Tông Viêm hỏi.
"Vẽ?" Tần Tố cầm sách hỏi, "Ngươi biết vẽ tranh?"
"Xem thường ta?" Vương Tông Viêm nhấc bút lông, chấm nước điểm lên trán Tần Tố.
Tần Tố lau lau nước trên trán, bĩu môi khẽ hừ một tiếng, chọc Vương Tông Viêm cười cười.
Vốn nghĩ chẳng qua là thủ đoạn phong lưu, cũng không nghĩ y quả thật có vài phần bản lĩnh.
Người trong bức họa cầm sách mà đọc, thần sắc chăm chú, thản nhiên, phong thái thoát tục tựa tiên giáng trần.
"Tranh này a, ta nhất định phải tự tay giữ gìn." Vương Tông Viêm cười cười nói.
Không ngờ lại treo ở đây.
Vương Tông Viêm a Vương Tông Viêm, ngươi đến tột cùng coi ta là gì?
Ngươi nói yêu ta, ta không dám tin, cũng không thể tin. Thế nhưng nếu nói đối ngươi vô tình, ta lại không lừa được chính mình.
Bức họa treo trong mật thất, thần thái người nào vô ưu vô phiền một lòng sa vào biển sách, chỉ sợ là mỹ lệ cả đời ta chẳng thể quay về.
Dù cho…. đây chẳng qua là giả vờ hồn nhiên.
Ảm đạm cúi đầu, Tần Tố đi ra mật thất, khép cửa lại, đem cơ quan khôi phục nguyên trạng.
Nhiệm vụ đã hoàn thành hơn phân nửa, còn lại, chỉ là chờ đợi.
Dựa sát vào lư hương, để khói xông vào mắt, sinh sinh bức ra vài giọt lệ, vành mắt cũng bởi vì hun khói mà đỏ lên. Diễn trò, đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt, nếu không chẳng phải là phụ sự chỉ dạy của Tứ nương.
Yên lặng ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu gối vùi mặt vào trong.
Yếu ớt như thế, chỉ có một nửa mới là giả bộ, vì vậy trở nên chân thật.
"Từ công tử, ngài ở trong sao?" Thanh âm của tổng quản truyền đến, Tần Tố không để ý tới.
"Thanh Thư, là ta, ngươi mở cửa!" Là giọng của Vương Tông Viêm, Tần Tố vẫn không để ý tới.
Cửa bị phá, Tần Tố run lên, tiếp tục không lên tiếng lui vào góc tường, cố gắng chớp mắt rơi lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!