Cửa lớn của Chiếu Ngục mở ra, đi vào trong, không có ánh mặt trời, chỉ có ánh nến sâu kín, trong không khí thẩm thấu đều là hương vị của điềm xấu.
Trên mặt đất có mấy xác chết nằm ngang dọc tứ tung, có nhà lao cửa cũng không đóng, bên trong nếu không phải trống rỗng, thì cũng là phạm nhân đang cuộn ở góc tường giả chết, cửa lớn rõ ràng có dấu vết bị công kích từ bên trong.
Ngục tốt đứng ở đằng trước cẩn thận bẩm báo:
"Vừa rồi bên ngoài đột nhiên xảy ra chuyện...... bọn tiểu nhân sợ bên trong cũng nháo, trực tiếp cài cửa, kết quả thật đúng là có người dám......"
Cừu Nghi Thanh giơ tay: Biết rồi.
Trường hợp này không cần nói tỉ mỉ, nhìn một cái là ra, chính là có kẻ muốn mượn loạn để sinh sự, càng có khả năng là đã sớm lên kế hoạch 'nội ứng ngoại hợp', chỉ là không nghĩ tới bên ngoài vô dụng như vậy, bình ổn nhanh như vậy, bên trong còn chưa mở được cửa ra đâu, bên ngoài liền ngừng, vậy thì còn có cái gì để chơi?
Không ra được, dữ nhiều lành ít, không có biện pháp tiếp tục náo loạn, phải nhanh chóng rút về.
Nhưng lần này đã chuẩn bị lâu như vậy, mọi người điên như vậy, muốn thu quân không phải thuận miệng phân phó là làm được, không thấy quan tài không đổ lệ, đại môn sắp bị Cẩm Y Vệ mở ra lần nữa, đám người này mới chạy vắt giò lên cổ, nhanh tay nhanh chân thu thập, lại không có biện pháp phục hồi lại như không có chuyện gì giống lần trước.
Tỷ như thi thể trên mặt đất, cửa lao bị mở khóa, ánh mắt trốn tránh của đám phạm nhân......
Còn nữa, có tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ sâu trong Chiếu Ngục, kèm theo mùi máu tươi nồng nặc, đặc biệt dọa người.
Cừu Nghi Thanh đi tuốt đàng trước, một nhóm người đi vào trong.
Càng đi, mùi máu tươi càng nồng, không khí đều trở nên càng dính nhớp, tràn ngập túc sát không thể bỏ qua.
Có lẽ mọi người đi quá nhanh, tạo nên luồng gió hơi lớn, đuốc trản trên vách nhảy mạnh, chiếu lên mặt người đằng trước minh minh ám ám, ngay cả tiếng bước chân nghe cũng thấy khiếp người.
Sau đó, Thân Khương liền thấy được thanh niên tên Thạch Mật kia, bạch y đẫm máu, lưỡi dao mảnh trong tay mỏng manh, bị máu đỏ thấm đẫm, máu loãng chảy xuôi theo lưỡi dao, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang tí tách, sườn mặt hắn chìm trong bóng tối, khóe môi nhếch lên, như đang cười.
Nụ cười này nên hình dung như thế nào đây? Như là tâm nguyện đạt thành, như là không có tiếc nuối, như là được đến đồ vật mong muốn nhất trong đời, giờ đây đã vô vướng bận, mặc cho người khác lui tới, hắn đã mãn nguyện.
Nam nhân chết trong vũng máu này, cũng rất quen thuộc, bị nhốt vào đây tám năm, cách đây không lâu còn bị Kiều thiếu gia nhắc tới, Sài Bằng Nghĩa.
Sài Bằng Nghĩa nằm sấp trên mặt đất, trán đập đến chảy máu, cổ bị cắt mở, vết đao rất sâu, máu toàn thân gần như bị chảy cạn, lần này không có hai tay bắt chéo sau lưng, trói lại bằng dây da trâu, hắn là trực tiếp bị chế trụ, ấn trên mặt đất đổ máu.
Hai mắt hắn trợn lên, chết không nhắm mắt, vẻ mặt đều là đối với tử vong sợ hãi cùng khiếp nhược, trong mắt ngoại trừ máu còn có nước mắt, hắn hẳn là đã cầu xin tha, nhưng cũng không được buông tha.
Tóm lại, bộ dạng chết rất thảm.
"Đều kinh ngạc như vậy làm cái gì?" Thạch Mật ném lưỡi dao mảnh trong tay đi, xách góc áo lên lau tay,
"Ta còn không phải là vì giết người mới bị nhốt vào sao, giết thêm tên nữa mà thôi, có gì đặc biệt đâu."
Hắn bước ra khỏi bóng tối, thân hình hơi lay động, không thẳng thắn như lúc đứng bị hỏi cung ở ngoài tiểu thính, thân áo trên dính rất nhiều máu, rất rõ ràng, là của người chết, vết máu trên đùi lại chảy ra từ bên trong, là máu của hắn.
Hắn chậm rãi, đi đến chỗ sáng nhất, mỉm cười chắp tay:
"Xin lỗi, lần này là thật sự không có giấu cái gì nữa."
Ngục tốt chảy mồ hôi đầy đầu, vội vàng quỳ xuống giải thích: "Mọi phạm nhân vào Chiếu Ngục đều phải trải qua tra soát, người này trên người cũng không có mang theo vũ khí sắc bén gì, chỉ là trên đùi có vết sẹo, cảm giác sờ hơi cứng, hắn nói là phía trước vô ý té bị thương, hiện giờ đi đứng không có vấn đề gì, có điều miệng vết thương hơi sâu, lâu lành, tiểu nhân cũng không thể cắt mở vết thương ra nhìn bên trong, lúc này mới......"
Thân Khương hít ngược một hơi khí lạnh, ngay cả cao răng cũng đau.
Phạm nhân vào Chiếu Ngục, nhất định phải trải qua lục soát, đừng nói là vũ khí, ngay cả cây mộc trâm trên đầu cũng không thể có, quấn tóc chỉ có thể dùng dây vải, nhưng Thạch Mật này vẫn có thể giết người, dùng chính là lưỡi dao hơi mỏng, bề rộng không quá một ngón tay, dài chừng nửa bàn tay này, té ra là tự mình cắt một nhát trên đùi, giấu hung khí vào trong thịt sao!
Phải tàn nhẫn với bản thân cỡ nào, mới có thể hạ thủ được? Phải hận người chết cỡ nào, mới có thể nhịn xuống đau đớn, từng bước một đi đến lúc này, tìm cơ hội giết người?
Chiếu Ngục nháo ra chuyện lớn như vậy, Thân Khương sợ Chỉ Huy Sứ sinh khí phát tác, thấy người xung quanh ai cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể thật cẩn thận hỏi:
"Chỉ Huy Sứ, ngài xem......"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!