Trong phòng yên lặng đáng sợ, phu thê cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, không khí này...... Thân Khương có cảm giác mình đã thành ác bà bà dùng bổng đánh uyên ương kia.
Cái này... cái này... phải làm sao bây giờ? Cảm giác hai người nói đều rất có đạo lý! Ai cũng không thể bài trừ, nhưng cũng không thể xác định, ngươi nói có sầu hay không?
Hắn lặng lẽ đưa mắt cho Kiều thiếu gia —— ngài nói như thế nào? Muốn hỏi vài câu hay không?
Diệp Bạch Đinh lại không mở miệng, mới vừa rồi toàn bộ quá trình, hắn từ đầu đến cuối cũng chưa mở miệng, lúc này cũng vậy, quay đầu nhìn Chỉ Huy Sứ, tựa hồ chờ đối phương tỏ thái độ.
Chỉ Huy Sứ rất nhanh đã tỏ thái độ, y gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
"Áp đi xuống, tách ra nhốt lại."
Vậy mà không hỏi!
Thân Khương không dám nghi ngờ, vội vàng gọi người đến, dẫn phu thê hai người đi, tách ra giam giữ, nhưng câu hỏi trong lòng không được giải đáp, liền hỏi Kiều thiếu gia:
"Rốt cuộc là sao? Hai người này...... rốt cuộc ai là hung thủ? Hay là đồng lõa gây án?"
Diệp Bạch Đinh trầm ngâm một lát, lắc đầu:
"Đôi vợ chồng này, cảm giác rất kỳ cục."
Thân Khương hít một hơi:
"Ngươi chắc không phải hoài nghi, vụ án này còn có ẩn tình, đôi vợ chồng này có khả năng không phải hung thủ đi?"
Diệp Bạch Đinh cho hắn một ánh mắt khẳng định 'ngươi rốt cuộc thông minh ra rồi'.
Thân Khương lại cảm thấy mình muốn chết, mắt thấy sắp phá vụ án này, thế nhưng còn có thể ra chuyện xấu?
"Nhưng bọn họ mỗi cái chi tiết đều nói rất rõ ràng, kế hoạch như thế nào, người chết tử vong ở hiện trường có bộ dáng gì, nút thắt dây da trâu, còn có cái ngọc bội rớt trong vũng máu kia!
Nếu không phải ngươi cẩn thận, nghiệm thi cũng nghiệm không ra, ngay cả chuyện này bọn họ cũng biết, sao có thể không phải hung thủ chứ?
"Diệp Bạch Đinh nhìn về phía Cừu Nghi Thanh:"Ngươi cảm thấy sao?Cừu Nghi Thanh:Hai người từ đầu đến cuối, không đề cập đến chuyện hạ độc.Không sai, chính là độc,
"ánh mắt Diệp Bạch Đinh sáng quắc,"Dựa theo logic hành vi của hung thủ, hạ độc rõ ràng là một khâu trong đó, không có khả năng bị lãng quên, Tử Tô và Thường Sơn vì sao không nói đến?
Còn nữa, khi hung thủ giết Thẩm Hoa Dung và Trang thị, trói chặt hai người, lúc bức bách hai người quỳ xuống dập đầu, dựa theo dấu chân, người còn đứng yên thật lâu ở gần đó, hung thủ đứng ở nơi đó, làm một việc, đây là tiêu chí quan trọng nhất trong hành vi của hung thủ, có mục đích rất rõ ràng, Tử Tô và Thường Sơn tại sao không ai nhắc tới?"
Chuyện râu ria không nhớ rõ, thì coi là bình thường, nhưng đây là đang giết người, là đang tiến hành hành động mà đã luyện tập không biết bao nhiêu lần trong đầu rồi, sao có thể không nhớ rõ? Bước đi càng quan trọng, thì càng nên nhớ, quên cái gì cũng không thể quên cái này.
Cừu Nghi Thanh:
"Còn nữa, làm cách nào để dụ người vào hẻm tối."
Diệp Bạch Đinh híp mắt lại: "Tử Tô nói nàng lấy sắc dụ dỗ, Thường Sơn nói hắn ám chỉ có chuyện quan trọng, nhưng đây đều không phải là lý do để hai người chết đến đó một mình, người thứ nhất, là vì chuyện đột ngột, vô pháp an bài hạ nhân, người thứ hai, cũng không có tư mật đến cỡ đó, ngay cả người bên cạnh cũng không thể mang, đừng quên y phục Thẩm Hoa Dung mặc khi chết, là áo ngoài khoác ra ngoài áo ngủ, hẳn là đã đi ngủ, lại lặng lẽ đứng dậy, một mình đến chỗ hẹn.
"Quá trình mời đến này, phu thê hai người đều không thể giải thích. Thân Khương:"Còn vấn đề nữa, bọn họ biết chi tiết vụ giết người a! Ngọc bội thanh điểu kia!Cừu Nghi Thanh:Có lẽ chuyện này, Tử Tô không có nói dối.
"Diệp Bạch Đinh đối diện y, cũng có kết luận tương đồng:"Có lẽ là nàng thật sự thấy được quá trình giết người.
"Thân Khương chắc chắn:"Vậy hung thủ chính là Thường Sơn trượng phu của nàng, không sai a!
"Diệp Bạch Đinh lắc đầu:"Thường Sơn khai, cũng không giải thích được vấn đề ta nói trước đó.Cừu Nghi Thanh:Toàn bộ quá trình giết người mà hắn miêu tả, bất quá là lặp lại lời Tử Tô, ngoại trừ chuyện ngọc bội và y thuật.
"Ngọc bội dùng cớ 'phu nhân tặng', nhẹ nhàng ôm lấy, tiêu trừ điểm đáng ngờ cho đối phương, nói đến y thuật, chính là vì tăng thêm vấn đề hiểu biết của đối phương về cơ thể người, khó có thể giết người, để làm cho lời khai của bản thân đáng tin hơn. Thân Khương rốt cuộc minh bạch:"Nói cách khác...... Thường Sơn cho người ta cảm giác là hắn biết rõ, tất cả đều là hắn làm, nhưng kỳ thật hắn cũng không biết, mà là nghe Tử Tô nói, mới nhanh chóng chải vuốt ý nghĩ rõ ràng lại, tìm cho lý do của mình hợp lý, cũng nêu ví dụ, để phản bác nàng?Còn có một chuyện.
"đáy mắt Diệp Bạch Đinh có tinh mang lóng lánh,"Các ngươi có còn nhớ, lúc vụ án mới được phát hiện, khi hỏi thăm bá tánh gần đó, từng có người nói, ban đêm ngủ không yên ổn, nghe thấy tiếng gió rất lớn, nức nở nức nở, giống như ai đang khóc ——
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!