Chương 45: Ta chính là chuyện y phải bận rộn

Màn đêm buông xuống.

Lộ sương biết lạnh, than hỏa biết ấm, mỗi đêm đều sẽ đúng hạn tới, có người nhìn thấy là sự hắc ám, sự dài lâu của nó, có người lại thấy sau bóng đêm là hừng đông, cùng với ấm áp.

Trong phủ Hộ Bộ hữu thị lang, chủ mẫu Trang thị mất, đóng cửa không tiếp khách, thế nhưng cũng không bắt đầu dựng linh đường, Từ Lương Hành đang hưởng thụ nha hoàn hầu hạ, ngay cả chiếc đũa cũng không cầm, rượu thịt đều có môi lưỡi thơm mềm mớm đến, một bữa cơm chưa ăn xong, y bất chỉnh quan bất chính, không kịp rửa tay, đã kéo nha hoàn qua, đè trên bàn......

Phủ Vân An quận chúa dựng linh đường, treo lụa trắng, vành mắt quận chúa có chút hồng, lại không có bi thương gì nhiều, cúi đầu nhìn tin trong tay, cuối cùng chậm rãi xếp lại, bậc lửa.

Có người bận bịu xong một ngày, đêm về, cùng người nhà liên hoan, năm tháng tĩnh hảo, cũng có người ban đêm bắt đầu làm việc, hoặc treo lên vẻ mặt tươi cười, vì kế sinh nhai mà bận rộn, hoặc thuần thục bình tĩnh, đợi đến bình minh trở về nhà, trên bếp có cơm nóng......

Không giống với không khí ấm áp ở khắp nơi, Chiếu Ngục lăn lộn một đợt, an tĩnh xuống, đám ngục tốt tăng mạnh tuần tra, quản nghiêm, không ai dám vọng động là thật, mọi người thích thú thật lâu chưa đi cũng là thật.

Hình phòng bên cạnh gần như ai cũng đã từng đến, ít thì một hai lần, nhiều thì không đếm xuể, đồ treo trên tường cũng không phải là bài trí, không phục quản không được, nhưng trận náo nhiệt lúc nãy cũng rất đẹp, vị tiểu thiếu gia gầy đến mức eo gió thổi là gãy kia có bản lĩnh a!

Sài Bằng Nghĩa vào đây mấy năm, mấy lão bánh quẩy, phàm là có chú ý chung quanh một chút, loáng thoáng, cũng có thể đoán được là hắn đang làm thứ gì, Diệp Bạch Đinh thì không giống a, mùa hè mới đến, vô thanh vô tức, đáng thương vô cùng, ngay cả cơm cũng không có mà ăn, thiếu chút nữa làm chính mình tự nhiên đói chết, kết quả là một sớm nghĩ thông suốt, chẳng những thông đồng Cẩm Y Vệ, còn có thể hoành hành trong Chiếu Ngục, ngay cả tên giảo hoạt kia cũng có thể chọc!

Chẳng những chọc, còn dẫm lên mặt người ta, còn mình thì toàn thân mà lui!

Thật là giang hồ lớn thì xuất hiện nhân tài, sóng cũ sớm hay muộn gì cũng bị dạt lên bờ cát.

"Thiếu gia...... Thiếu gia? Ngài còn cần người sao?"

"Lại có chuyện làm thì mang ta theo!"

"Ta muốn cũng không nhiều lắm, một chén cháo thịt, tuyệt đối rẻ hơn nhiều so với hai món hàng bên cạnh ngươi kia!"

Rụt rè hay không rụt rè, phàm là có cơ hội đi ngang qua nhà lao của Diệp Bạch Đinh, hoặc có thể nói vài câu với hắn, đều là Mao Toại tự đề cử mình, sôi nổi tỏ vẻ quy thuận, ngươi chính là lão đại, về sau lão tử đi theo ngươi!

Còn có người lén lút cọ đến, hỏi hắn hỏa hoạn bên ngoài là chuyện như thế nào, rõ ràng người là ở Chiếu Ngục, sao có thể khống chế chuyện bên ngoài? Tù nhân làm Bắc Trấn Phủ Tư nổi lửa, làm cho không ai đến quản Chiếu Ngục, sao có thể chứ? Nói ra ai tin?

Diệp Bạch Đinh đương nhiên là giữ kín như bưng, không có khả năng nói tỉ mỉ.

Bên ngoài đương nhiên không có đi lấy nước, hắn sao có thể khống chế được nhiều như vậy, còn phóng hỏa ở địa bàn của Cừu Nghi Thanh?

Hắn chỉ là nhờ Ngưu Đại Dũng ra ngoài làm một vòng, không cẩn thận rải chút tín hiệu, hiểu lầm có thể lớn cỡ nào, có thể lừa được bao nhiêu người, thời gian có thể kéo một khắc là được một khắc, ai ngờ Ngưu Đại Dũng lần này ra sức như vậy, động tĩnh nháo đến lớn như vậy?

Nói tóm lại chính là thiếu gia hắn mệnh tốt, hôm nay phúc tinh cao chiếu, xuôi gió xuôi nước.

Nhưng trong nhà lao những người này không biết a. Tương Tử An liền lén lút kiến nghị, không bằng thuận thế tạo một hình tượng Gia Cát Khổng Minh, để dễ cho sau này......

Diệp Bạch Đinh không để ý tới hắn.

Sư gia đương nhiên là sẽ không thất vọng, làm nghề này của bọn họ, chỉ lo nghĩ chủ ý, mặc kệ là tào lao hay là tốt, gian tà hay là quang minh chính đại, nghĩ ra được càng nhiều, càng chứng tỏ bọn họ có bản lĩnh không phải sao?

Còn có dùng đến hay không, chính là chuyện của gia chủ.

"...... Bất quá hôm nay vận khí không tồi là sự thật, còn có cái xe này," hắn chỉ cây quạt vào tấm ván trượt gắn bánh xe nhỏ dựa tường ngoài nhà lao,

"Thật đúng là dùng quá tốt, sao ngươi nghĩ ra được?"

Đương nhiên là Diệp Bạch Đinh gặp qua.

Hắn kỳ thật cũng chưa từng chơi ván trượt, cũng không tinh thông, bản thân cũng không có nhiều thiên phú vận động, nhưng khi đó nghĩ không ra cách nào tốt hơn.

Nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn cần phải đoạt thời gian, võ công của Tần Giao có cao nữa cũng không thể lo hết cho mọi người, hắn phải nghĩ biện pháp làm cho tốc độ của mình nhanh hơn một chút, điều kiện hữu hạn, có thể làm được cũng không nhiều lắm, hắn chỉ nghĩ tới cái này, chỉ cần bánh xe tốt, ít nhất là chạy nhanh hơn so với mình, còn đỡ phí sức lực.

Có điều tay nghề của hắn thật sự chẳng ra gì, ván trượt cũng không bền, chỉ dùng có một chút như vậy, bánh xe đã hơi lỏng, sợ qua không bao lâu liền hư.

Tùy tiện chơi thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!