Chương 35: Người đừng nói ái muội như vậy

Thân Khương điểm danh một thủ hạ viết chữ đẹp cầm giấy bút đi ghi chép, mang người hầu của người chết đi đến một cái phòng nhỏ, trên tay xách theo cái ấm trà tử kim nhỏ, đại mã kim đao ngồi ở ghế trên, đôi mắt chuông đồng trừng qua:

"La An đúng không, cả ngày hôm qua đã ở đâu? Vẫn luôn đi theo chủ tử nhà ngươi?"

Từ lúc tiến vào Bắc Trấn Phủ Tư, La An đã bị dọa chết khiếp, nắm chặt tay mình, ánh mắt ngơ ngẩn:

"Đi... đi theo, từ sáng sớm đã theo hầu, không, cũng không tính lúc nào cũng đi theo...... khi chủ tử nghỉ ngơi, đương... đương nhiên không thể quấy rầy."

Thân Khương uống ngụm trà, lộ ra một miệng răng trắng:

"Chủ tử này của ngươi, tối hôm qua không ở nhà ngủ đi?"

La An khiếp sợ:

"Ngài... ngài làm sao mà biết!"

Thân Khương dùng vẻ mặt 'này có gì đâu', ngữ điệu càng thêm rụt rè:

"Hắn còn có bí mật nhận không ra người."

La An càng khiếp sợ:

"Cái này.... ngài cũng biết?"

"Bản quan hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó, không được vô nghĩa, hiểu chưa?"

"Hiểu... hiểu rồi......" La An run càng hung, đôi mắt cũng không dám nâng.

Thân Khương nội tâm vô cùng sảng khoái. Người thông minh định liệu trước mọi chuyện, cái gì cũng biết thì ra là cảm giác như vậy, cao thâm khó đoán, câu câu huyền diệu, không cần cố ý ra vẻ, người khác cũng đã quỳ bái, quá sung sướng!

Hy vọng Kiều thiếu gia về sau tận tâm tận lực, tổng kết ra một hai ba hai hai ba kia nhiều hơn, để cho hắn trang bị! Thân bách hộ hắn ra ngoài kia chính là nhân vật trí dũng song toàn, ngực có cẩm tú!

Nội tâm quay cuồng một nùi, ngoài mặt vững như lão cẩu, Thân Khương học theo bộ dạng Chỉ Huy Sứ, gõ gõ cái bàn, âm điệu đắn đo ra vẻ trầm ổn:

"Nói hết một chút đi, ngày hôm qua đi theo chủ tử làm những gì? Quận mã giờ nào thức dậy, giờ nào ăn cơm, giờ nào ra ngoài dạo, đi nơi nào, gặp ai, nói những gì, làm chuyện gì, từ sớm đến tối, tất cả, đều nói rõ hết cho lão tử!"

......

Nghe xong trong lòng Thân Khương đã có ý tưởng, trách không được sẽ dính loại bệnh này, té ra là thích đi lầu nghe khúc a.

Bất quá Diệu Âm phường không giống mấy lầu khác, làm chính là dịch vụ 'nhã nhạc', mỗi ngày mở cửa trước buổi trưa, tới buổi tối giờ Tý giờ Sửu liền tan cuộc, tuyệt đối căng không đến giờ Dần, không phải chuyên môn dịch vụ về đêm, quy củ chính là cô nương chỉ hát không tiếp khách.

Hay là...... cũng có giao dịch ngầm gì đó?

Không được, phải tra một phen.

Người hầu nói đến đoạn sau, đều nói thèm Thân Khương, nói người chết ăn cơm chiều chính là ở Diệu Âm phường, còn gọi rất nhiều đồ ăn, cái gì bay trên trời chạy dưới đất bơi trong nước, tên đồ ăn đọc một hàng dài.

Kiều thiếu gia gần đây ăn uống không tốt, hắn đang lo, mặc kệ Chỉ Huy Sứ thật quan tâm hay là giả khách khí, nếu đã làm hắn 'cho ăn cho đàng hoàng', hắn phải coi trọng, bằng không không hoàn thành nhiệm vụ, không chừng lại phải ăn đòn!

Đừng nói Chỉ Huy Sứ, chính hắn nhìn lâu cũng ghét bỏ, Kiều thiếu gia chỉ bằng đôi chân nhỏ eo mỏng kia, có thể chịu được sóng to gió lớn gì? Chỉ một bàn tay kia của Chỉ Huy Sứ, một không cẩn thận đều có thể bẻ gãy hắn, đến khi vụ án nhiều, việc nhiều làm sao bây giờ?

Chịu được hay không? Cái thực đơn này không tồi, muốn thử xem không? Diệu Âm phường...... trên con đường kia hình như còn bán không ít đồ ăn vặt, có mấy món còn rất nổi danh, nếu không cũng mua tới cho Kiều thiếu gia nếm thử? Lỡ thích thì sao?

Đang thả hồn suy nghĩ vớ vẩn, 'veo' một tiếng, một viên đá từ không trung bay tới, hướng tới trán hắn!

Sóng mắt Thân Khương run lên, nín thở nghiêng đầu, đồng thời chân lướt một cái, vừa vặn tránh được, rất chật vật, thiếu chút nữa ngã thẳng cẳng tại chỗ...... Vừa muốn bạo nộ mắng người, ngẩng đầu nhìn một cái thấy là Cừu Nghi Thanh, nháy mắt co vòi.

Không chơi khi dễ người như vậy!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!