Chương 27: Cá của hải vương rất nhiều

Quá trình hỏi cung trước đó, lực chú ý của Diệp Bạch Đinh vẫn luôn rất tập trung, quan sát toàn bộ biểu tình biến hóa của người bị tình nghi, thấy vấn đề của Thân Khương Bố Tùng Lương có ảnh hưởng vi diệu đến không khí hiện trường, tự hỏi vị trí cùng yêu cầu của Cừu Nghi Thanh, mỗi cái động tác, mỗi câu nói ẩn dấu những ý tứ thâm sâu gì...

Nhờ Bố Tùng Lương làm rối, phản ứng của mọi người đều rất lớn, chỉ có hắn chuyên tâm, xem đến rõ ràng.

Chuyện tới lúc này, còn có cái gì phải băn khoăn?

Cừu Nghi Thanh tám phần là biết hắn, những lời nói trước đó, hơn phân nửa là nói cho hắn nghe, tội hay là công, người ta hiểu rõ trong lòng. Nếu là hắn đoán sai, Cừu Nghi Thanh không biết, vậy càng tốt, trực tiếp đối phó là được.

Mà hiện giờ mấu chốt nhất chính là phá án...... Chân tướng, đáng giá được tôn trọng!

Xin tòng mệnh! Diệp Bạch Đinh dựa theo yêu cầu dành cho Cẩm Y Vệ tiểu binh, hành lễ với Cừu Nghi Thanh.

Người này nếu dám để cho hắn hỏi, hắn liền hỏi cho rõ ràng!

Hắn bước vài bước ra trước, đi đến trước mặt Xương Hoằng Văn, chân mày nhướng lên, ánh mắt sáng quắc:

"Xin hỏi Xương đại nhân, bình thường tính tình ôn hòa, vì sao người khác nói người chết Xương Hoằng Võ là người thành thật, người hiền lành, đến phiên ngài, chỉ nói là tính tình tốt?"

Xương Hoằng Văn tựa hồ còn chưa hồi phục từ chấn động do thê tử mang đến, biểu tình có chút chậm:

"Cái này...... bản quan như thế nào biết được?"

Hắn thở dài,

"Thế nhân phần lớn đối với người làm quan tôn kính, không đem lời bản quan hạ thấp, có lẽ là vậy?"

Diệp Bạch Đinh không dám gật bừa: "Đại nhân lời này sai rồi, 'người khác' là một tập thể, hiểu biết về ngài đến từ việc ngài biểu hiện ra ngoài, đánh giá mọi người dành cho ngài đều là tính cách tốt, ôn nhu hiền lành, lại không một ai nói ngài là người hiền lành —— vậy nhất định là chuyện ngài làm không có 'hiền lành' như vậy, ngài tính tình tốt, thường hay cười, lại không nhất định nguyện ý bị khi dễ, bị chiếm tiện nghi.

Xương đại nhân, ngài đã làm những gì?

"Xương Hoằng Văn cười khổ:"Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do a. Thôi, bản quan mặc kệ ngươi có quan hệ gì với thê tử của bản quan, ngươi một hai phải làm bản quan gánh tội thay thê tử, cũng có thể.

"Hắn thâm tình nhìn về phía Lâu thị:"Ta không hối hận.

"Lâu thị lập tức luống cuống, đầu gối lê hai bước, bắt lấy góc áo của Diệp Bạch Đinh:"Không phải, cầu ngài đừng oan uổng phu quân của thiếp thân, hết thảy đều là thiếp thân làm, là thiếp thân giết người a!

"Diệp Bạch Đinh rũ mắt, đáy mắt có như có như không thương xót:"Trong đám người Xương đại nhân mười mấy năm nay chọn lựa dự trữ nuôi dưỡng, không chỉ có ba người chết trong vụ án này đi —— Lâu thị, có phải cũng là một trong số đó hay không?

"Phòng đột nhiên an tĩnh, tầm mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Lâu thị, sắc mặt Lâu thị nháy mắt tái nhợt, tay nắm lấy góc áo Diệp Bạch Đinh rũ xuống. Diệp Bạch Đinh nhìn nàng ta:"Một tiểu cô nương từ nhỏ cô độc, được nuôi dưới mí mắt mẹ kế, bị lễ giáo quy cũ nặng nề đè ép, sống vô cùng cẩn thận, như đi trên băng mỏng, muốn đồ vật thì không dám đòi, đồ vật không muốn lại không dám cự tuyệt, các tỷ muội tranh đoạt nổi bật thì luôn bị thiệt thòi, ngay cả hạ nhân cũng không dám đắc tội, chưa bao giờ nhận được chút ấm áp, sống cô tịch tuyệt vọng lại bất lực...... là món hàng hoàn mỹ cỡ nào, có phải hay không?

"(từ đoạn này trở đi tiểu Bạch bắt đầu bóc phốt Xương Hoằng Văn nên đổi xưng hô từ 'ngài' thành 'ngươi') Hắn dừng một chút, chuyển qua Xương Hoằng Văn:"Cưới tiểu cô nương này về nhà, dung túng cho hoàn cảnh cô lập nàng, ngược đãi nàng, đối xử nàng không tốt, chỉ riêng ngươi đối với nàng ôn nhu bao dung, ngôn ngữ săn sóc...... Nàng sao có thể không luân hãm?

Từng bước một, ngươi tăng lên rồi lặp lại kiểu hoàn cảnh sinh hoạt này, cải tạo nàng thành đứa trẻ ngoan của ngươi, nàng có thể giúp ngươi làm rất nhiều rất nhiều chuyện, ngươi làm cái gì, nàng sẽ không quản, không có yêu cầu, không hỏi đến, một ngày nào đó khi chân tướng bị lộ ra, tra đến trên đầu ngươi, ngươi còn có thể dễ dàng đẩy nàng ra, thay ngươi gánh tội, tựa như —— hôm nay.Ngươi có phải rất đắc ý hay không?

Có phải cảm thấy tác phẩm như vậy ngoại trừ ngươi, không ai có thể sáng tạo ra hay không?"

Thân Khương kinh ngạc thiếu chút nữa rớt cằm, hung thủ thế nhưng là hắn...... Lâu thị thế nhưng cũng là người bị hại!

Hắn khó có thể tin lay lay mảnh giấy Tuyên Thành trên bàn, mặt trên đều là chứng cứ hắn tra được trong hai ngày gần nhất, cái gì mà đồ vật đóng dấu của Lâu thị, Lâu thị mua yên tùng sa, Lâu thị tự mình mua hạnh nhân quả khô ở cửa hàng điểm tâm, còn có chứng cứ không ở hiện trường, tất cả mọi người nói rõ ràng, chỉ có nàng nói không rõ...... Mọi thứ đều là chứng cứ bất lợi với nàng!

Cái lưới lớn như vậy, chứng cứ mạnh mẽ như vậy, té ra đều là thủ thuật che mắt mà Xương Hoằng Văn tạo ra hay sao!

Xương Hoằng Văn đương nhiên sẽ không nhận, hắn còn giận dữ, vung tay áo, tức sùi bọt mép:

"Bản quan không biết vị tiểu đại nhân này là ai, lại ở đây ăn nói bừa bãi, thêu dệt bôi nhọ, Bắc Trấn Phủ Tư chính là phá án như vậy sao!"

Hắn thẳng lăng lăng nhìn về phía Cừu Nghi Thanh ngồi trên cao, Cừu Nghi Thanh lại không nói gì, thái độ nói rõ, chính là dung túng.

Khóe môi Diệp Bạch Đinh gợi lên, duỗi tay vỗ tay:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!