Thân Khương cực độ lo lắng cho đơn vị công tác của mình.
Chỉ Huy Sứ tuy điệu thấp, lệnh cho mọi người ám tra, không được lộ ra tiếng gió, không được cành mẹ đẻ cành con, nhưng toàn bộ Cẩm Y Vệ của Bắc Trấn Phủ Tư gần như đều phái ra, sao có thể không ai phát hiện?
Nhờ tiếng không làm chuyện gì tốt do các tiền bối ban tặng, danh tiếng bên ngoài của Cẩm Y Vệ cũng không tốt, rất hay bị đám người này soi mói, một ngày không biết, hai ngày cũng phát hiện không thích hợp...... Muốn âm thầm tìm được chuỗi cứ điểm buôn bán ô hương?
Nói dễ hơn làm!
Thân Khương không cảm thấy ổn.
Nhưng không nghĩ tới, Chỉ Huy Sứ là thật sự khó lường, so với vị Kiều thiếu gia trong nhà lao kia còn khó lường hơn.
Người ta căn bản là không nghĩ tới giấu từ đầu tới đuôi, tối hôm trước còn lệnh cho mọi người điệu thấp hành sự, không thể lộ ra, quá ngọ ngày hôm sau liền cao điệu lên, làm cả đội Cẩm Y Vệ rêu rao khắp nơi, vượt nóc băng tường...... bắt tặc.
Nói là có sổ sách rất quan trọng bị trộm, không tiếc đại giới, đào ba thước đất cũng phải tìm trở về!
Từ khi Chỉ Huy Sứ đoạt hai vụ án mạnh từ tay Hình Bộ, không biết sao, từ chỗ người chết Lương Duy tìm được mớ sổ sách đó, quay đầu lại xốc mái nhà Hình Bộ, bắt tả thị lang nhà người ta hạ Chiếu Ngục —— mớ sổ sách này đã trở nên nổi danh, cơ bản chính là bằng chứng tóm gáy đám quan viên tham ô nhận hối lộ, theo hành động bắt giữ của Cẩm Y Vệ, kinh thành không khí đều lạnh hơn, mỗi người đều cảm thấy bất an, đều nhìn chằm chằm nó đâu!
Thứ này quan trọng cỡ nào, vậy mà bị mất? Mất...... cũng tốt a, đáng đời họ Cừu nhà ngươi tìm không ra, đáng đời ngươi lại bắt không được người! Tới a, mọi người có rảnh thì nhanh nhanh chen một chân, đừng để họ Cừu sống dễ dàng!
Kinh thành không khí căng như dây cung, vừa chạm vào là nổ.
Thân Khương mới đầu còn đi theo sốt ruột, chân tình thật cảm mà hỗ trợ chạy chân, đến chạng vạng tùy tiện gọi chén mì ăn, mới ăn một miếng nhìn thấy ăn trộm, lập tức bỏ mì đi bắt tặc! Vạn nhất vận khí tốt, tên tặc trộm sổ sách này bị hắn tóm thì sao!
Sau đó vẫn là Diệp Bạch Đinh nhắc nhở, hắn mới hiểu ra.
Cái gì mà tìm đồ vật, sổ sách căn bản là không có mất, đây là thịt xương đầu Chỉ Huy Sứ quăng ra, trêu cho mọi người phối hợp hắn diễn kịch mà thôi!
Đồ vật đủ quan trọng, dẫn tới náo nhiệt cũng đủ lớn, mọi người chân tình thật cảm đỏ mắt tranh giành, còn không phải không rảnh để đi đoán Chỉ Huy Sứ đang âm thầm làm cái gì sao!
Đều nói cách để giấu một phiến lá, là đem nó giấu vào rừng rậm, vậy nếu không muốn người khác biết ngươi đang làm gì...... thì làm rất nhiều việc? Quá nhiều việc, thật thật giả giả, người khác làm sao nghĩ ra?
Thân Khương cảm giác giác ngộ của mình quá thấp.
Nhưng chiêu này cũng không thể kéo dài, bắt tặc một ngày bắt không được, mọi người sẽ cười vào mũi Cẩm Y Vệ nhà ngươi, hai ngày ba ngày bắt không được, mọi người sẽ sẽ nghi ngờ Cẩm Y Vệ ngươi vô năng, sau đó sẽ nghĩ lại, Cừu Nghi Thanh sao lại vô năng như vậy?
Có phải là đang chuẩn bị dở trò gì hay không?
Vì thế những tin tức của vụ án mà Diệp Bạch Đinh làm Thân Khương thuật lại toàn bộ liền có tác dụng.
Cừu Nghi Thanh bắt đầu tra, đúng vậy, y tự mình tra, tra tiểu thiếp An Hà của Lương Duy, tra thê tử Lâu thị của Xương Hoằng Văn...... một ngày tới cửa năm sáu lần, nhiều lần đều gây đủ thứ khó dễ, bức ép hết mức.
Bên ngoài nhìn vào, cũng rất thấu hiểu, chuyện sổ sách này không phải rất mất mặt sao? Đương nhiên cần phải từ chỗ khác tìm về, phá phá án, tích cóp tích cóp công, dán một tấm thiếp vàng cho mình, nhân sinh mà, luôn có chút nhấp nhô, cần phải hướng về phía trước.
Mặc kệ là sổ sách có liên quan đến tham ô nhận hối lộ, hay là tra án tập hung, không có chút gì đề cập đến hai chữ 'ô hương', phảng phất như Bắc Trấn Phủ Tư từ trên xuống dưới không hề nghĩ theo hướng này... người chân chính chú ý một điểm này, đương nhiên cũng liền yên tâm.
Vì thế ngoài mặt thì Cừu Nghi Thanh dùng tổ hợp chiêu thức bất đồng phối hợp, lưới lại âm thầm giăng rộng, bao lại càng ngày càng nhiều cứ điểm ô hương, càng ngày càng nhiều người......
Cụ thể đã tới bước nào rồi, Thân Khương không biết, lấy cấp bậc của hắn thì với không tới chuyện cơ mật như vậy, Chỉ Huy Sứ cũng sẽ không nói riêng với hắn, đừng nói là nói riêng, hắn nếu là có lúc nào lộ một chút tiểu tâm tư tò mò, đi gần một bước, đều sẽ bị Chỉ Huy Sứ răn dạy ——
"Trong nhà đuốc sáp ong đặt mua nhiều? Cần dùng gấp sao?"
Thân Khương:......
Tiết hàn y còn chưa tới đâu! Dù cho không cẩn thận mua nhiều, cũng không đáng giá ta đích thân đi chết một lần, dùng tốt thì lấy a!
Hắn lúc ấy liền có cái ý tưởng, không biết vị này cùng với Kiều thiếu gia trong nhà lao kia đứng một chỗ nói chuyện thì sẽ có không khí gì, đều là người miệng độc thích tổn hại người khác, đốp nhau thì ai thắng?
Bất quá vẫn là có tin tức tốt, Chỉ Huy Sứ bên kia đã sắp không động tĩnh, chuyện Kiều thiếu gia nói đi tra cũng đã điều tra rõ ràng, nói cách khác...... vụ án có thể phá?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!