Hôn nhẹ
Cầm ngược thì thôi, Tùy Khâm còn chỉnh lại cho đúng nữa.
Lâm Bạch Du vô cùng xấu hổ, đặt bằng khen xuống không nhìn nữa: Cậu xong rồi à?
Tùy Khâm ừm một tiếng:
"Ban nãy nói chuyện với Tần Bắc Bắc à?"
Trong phòng rất ấm áp, Lâm Bạch Du xoay người, nhìn thấy giọt nước dưới cằm anh khô đi rất nhanh:
"Tôi không nói cậu ở đây, cậu đừng lỡ miệng nói với cậu ấy nhé."
Tùy Khâm:?
"Tôi không nói chuyện với cậu ấy."
Anh không thân với Tần Bắc Bắc.
Lâm Bạch Du:
"Thì cứ nhắc cậu thế."
Tùy Khâm không hề hào hứng: Ừm.
Anh lấy tay nắm một nhúm tóc, lộ trán ra.
Hôm nay Lâm Bạch Du trang điểm nhẹ, buổi sáng không rõ, dưới ánh đèn vàng ấm trong phòng, vô cùng dịu dàng.
Tùy Khâm nhìn hai lần, bỗng hỏi:
"Vì sao không nói tôi ở đây?"
Lâm Bạch Du a một tiếng, cô còn tưởng chủ đề này qua lâu rồi:
"Nếu bị cậu ấy biết chúng ta ở một phòng, chắc chắn sẽ hiểu lầm hóng hớt…"
Tùy Khâm hờ hững nói:
"Là buổi sáng cậu ép buộc mà."
Lâm Bạch Du: ...
"Tiết kiệm tiền, biết không?"
Tùy Khâm ồ một tiếng, giọng điệu tản mạn:
"Thế nên, không thể nói với ai?"
Lâm Bạch Du:
"Dù sao thì cũng không được nói."
Tùy Khâm cười hừ, nói: Biết rồi.
Lâm Bạch Du nói không lại được anh, đi tẩy trang, rồi lại đắp mặt nạ.
Thật ra, lúc tiếp xúc gần với Tùy Khâm không chỉ có lần này, nhưng cùng một phòng quả thật không giống với tiếp xúc thường ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!