Bồ Tát Nhỏ
Lâm Bạch Du nghe thấy Tùy Khâm nói:
"Muốn làm Bồ Tát Nhỏ rồi à?"
Cô cảm thấy cách xưng hô này có hơi sến rện, nhưng trước đó bọn họ đã bàn luận về chuyện Bồ Tát, nốt ruồi son của cô chính là luận điểm.
Lâm Bạch Du nói thuận theo lời đó:
"Nếu là thật, vậy thì được."
Tùy Khâm cười hừ một tiếng, ý vị sâu xa nhìn cô:
"Trên đời có nhiều Bồ Tát như thế, cậu muốn làm kiểu nào?"
Tư duy của Lâm Bạch Du và anh không hề giống nhau, cô thật thà nói:
"Tất nhiên là Bồ Tát cố gắng giúp cậu sống tốt hơn rồi."
Cô không hề có hứng thú với kiểu khác.
Tùy Khâm chưa từng nghĩ đến, sẽ nghe được câu trả lời này.
Anh nhìn đôi mắt trong veo của cô, vấn vương suy nghĩ, cô đủ chân thành, là anh có ý nghĩ kín đáo, suy đoán âm thầm.
Lâm Bạch Du không nói chuyện này nữa:
"Chúng ta lên tầng đi, hôm nay mẹ tôi nấu nhiều món lắm, chắc chắn cậu sẽ thích."
Tùy Khâm không nói, đi bên cạnh cô.
Lúc đi ra khỏi thang máy, anh nhìn cánh cửa kia, dường như quay lại hồi cấp 2, lúc ấy mỗi ngày anh đi học về, vừa mở cửa, mẹ sẽ đang đợi ở đó.
Lâm Bạch Du mở cửa: Mẹ ơi?
Liễu Phương đang trong bếp, bỏ đồ xuống đi ra ngoài, vừa nhìn đã thấy cậu thiếu niên đứng phía sau con gái mình.
Vẻ ngoài thanh tuấn, gầy nhom sạch sẽ.
Là người khiến người khác rất khó sinh ra ác cảm khi gặp lần đầu.
Sức chú ý của Liễu Phương chuyển từ mắt anh xuống miếng băng gạc dưới mắt, dưới đó, đang che đi vết thương con g4i dịch chuyển sang chăng?
Nếu bà là mẹ của đứa trẻ này, chắc chắn là không chấp nhận được.
"Tùy Khâm đúng không? Mau vào đi." Liễu Phương trở lại bình thường.
Tùy Khâm rất nhạy bén, anh có thể nhận biết rõ ràng ánh mắt của bà đang dừng lại ở nơi nào của mình, không có ra chút sai lệch nào.
Liễu Phương hỏi:
"Bất ngờ mời cháu đến, không để bụng chứ?"
Tùy Khâm nhẹ giọng:
"Không ạ, bác gái khách sáo rồi."
Lâm Bạch Du đóng cửa, đi vào nhà, cô không dám càn rỡ, nắm vào góc tay áo của Tùy Khâm, đưa anh đi vào phòng khách cùng, Liễu Phương quay lại vào bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!