Sửa lại thế giới
Trans: Thanh Trà
Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc đổi sang một chiếc mũ mới.
Hôm nay cô ấy đội mũ vành nhỏ, che gương mặt nhỏ nhắn ở bên dưới, nếu cô ấy cúi đầu, thoạt nhìn sẽ không biết là cô ấy.
Lúc Phương Vân Kỳ nhìn thấy thì sững một lúc, còn tưởng là bạn học lớp khác:
"Bạn học, chủ chỗ ngồi này của cậu nóng nảy lắm, cẩn thận cậu ấy nổi giận."
Phương Vân Kỳ!
Tần Bắc Bắc quay đầu lại: Tôi nóng nảy?
??
Phương Vân Kỳ biết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, lập tức phủ nhận lời mình vừa nói:
"Cậu nghe nhầm rồi, tôi nói người phía sau cậu ấy cơ."
Những lúc thế này, anh em dùng để che đậy.
Tùy Khâm chỉ lười nhác nhìn một cái, không thèm để ý đến cậu.
Lâm Bạch Du cảm thấy Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ giống một cặp dở hơi, còn chưa nói với nhau được ba câu đã cãi nhau rồi, mồm miệng Phương Vân Kỳ rất tệ, còn rất dễ đắc tội Tần Bắc Bắc.
Nhân lúc hai người đang xích mích, cô ngoảnh đầu hỏi:
"Tùy Khâm, cậu nhìn thấy ngôi sao của tối hôm qua chưa?"
Lâm Bạch Du hướng lên bầu trời để chụp mãi mới được, bởi vì trời đêm ở thành phố bây giờ quá khó để nhìn thấy những vì sao.
Tuỳ Khâm gật đầu: Nhìn thấy rồi.
Lâm Bạch Du nói:
"Cậu có mơ đẹp không?"
Tuỳ Khâm hỏi thẳng:
"Đối với cậu, thế nào mới gọi là mơ đẹp?"
Lâm Bạch Du à một tiếng:
"Cái này thì nói như nào nhỉ, lúc mơ thấy là biết mơ đẹp hay ác mộng rồi, tốt hay xấu, ngầm hiểu."
Thiếu niên trước mặt dựa vào lưng ghế, lười nhác thốt ra một câu từ trong bờ môi mỏng:
"Một đêm không mơ thì sao?"
Lâm Bạch Du hơi sững lại, nhớ tới lời Tùy Khâm nói trong giấc mơ.
"Tư duy của con người rộng lớn như vũ trụ, cậu tưởng chưa nằm mơ, chỉ là cậu không nhớ, cũng giống như những hành tinh chưa được phát hiện nhưng vẫn tồn tại vậy."
Bây giờ, cô tặng cho Tùy Khâm của hiện thực.
Tùy Khâm trầm ngâm suy nghĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!