Chương 26: (Vô Đề)

Chỉ có cậu có thể bảo cậu ta dừng lại

Trans: Thanh Trà

Hoàng Trạch phát ra tiếng ối ối: Tuỳ Khâm mày…

Anh ta vừa há miệng, nước đã lọt vào miệng anh ta, bẩn thỉu không thôi, lời còn lại của anh ta cũng lập tức bị nuốt vào trong cổ họng.

Tuỳ Khâm cong khoé môi, rồi lại ấn tay xuống.

Hơi thở của Hoàng Trạch thổi ra bong bóng trên mặt nước, òng ọc òng ọc không ngừng, anh ta chốc chốc lại rơi vào cơn nghẹt thở, khi có thể há miệng thì ắt sẽ mắng người.

Con mẹ nó…

Đệch!

Nhưng cứ nói được một hai chữ, thì lại giẫm lên vết xe đổ.

Dáng vẻ thê thảm khiến mấy người của trường Trung học số 7 đều bị dọa sợ bởi cảnh tượng này, bọn họ chưa từng nghĩ Tuỳ Khâm sẽ ra tay thẳng thừng như thế, vả lại toàn thân anh bây giờ toát ra hơi lạnh tàn ác, bọn họ không dám qua đó.

Vũng nước đọng đúng là không sâu, nhưng nhỡ đâu, Tuỳ Khâm dùng sức, Tuỳ Khâm lỡ tay… có khi Hoàng Trạch sẽ bị dìm chết mất.

"Tuỳ Khâm! Mày mau nới tay ra!"

"Hoàng Trạch sắp chết rồi!"

Tuỳ Khâm coi như không nghe thấy, dưới ánh sáng chiếu rọi, gân xanh liền với xương cổ tay của mu bàn tay, được làn da màu trắng lạnh tôn lên càng rõ ràng, bọn họ càng van xin rối rít, Hoàng Trạch lại càng gay go.

Lâm Bạch Du đứng im tại chỗ cũ không động đậy, tim đập thình thịch.

Cô nhất thời không phân biệt được, mình kích động là vì chuyện ban nãy, hay là vì hành động và lời nói của Tuỳ Khâm.

"Em gái, em khuyên Tuỳ Khâm đi."

"Bạn học bạn học, cậu chắc chắn có thể, chỉ có cậu có thể bảo cậu ta dừng lại…"

Bọn họ không kiềm lại được mà hướng ánh mắt về phía Lâm Bạch Du.

Tuỳ Khâm ra mặt vì cô, cô chắc chắn có thể khuyên nhủ.

Lâm Bạch Du biết bọn họ đang nhìn mình, cô chỉnh lại bộ quần áo ban nãy bị kéo xộc xệch, đi đến bên cạnh Tuỳ Khâm.

Tuỳ Khâm.

Trong không gian trống trải, giọng cô không cao, nhưng lại rất bắt tai.

Cậu buông tay đi.

Những người khác vừa nghe liền thở phào một hơi, rồi lại nghe cô nói:

"Không cần phải làm bẩn tay mình vì loại người này."

Bịch.

Vũng nước đọng bỗng bắn lên tung toé vì vật nặng rơi xuống.

Tuỳ Khâm buông phắt tay ra, Hoàng Trạch rơi xuống vũng nước đọng, cả nửa thân trên đều ướt sũng, cái đầu to cũng thấm ướt nước bùn, cực kỳ nhếch nhác.

Hoàng Trạch trở tay không kịp, lại uống thêm một chút nước bẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!