Kiểm tra
Trans: Pepino
Phía trước có tiếng nữ sinh và nam sinh nói chuyện, không rõ ràng lắm.
Ở cửa sau, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm lâm vào thế giằng co.
Cô biết Tùy Khâm không muốn để cô ra tay, nhưng cô càng lo lắng Tùy Khâm không để tâm, cảm thấy miệng vết thương tốt là được rồi.
Lâm Bạch Du đoán chắc lời bình thường không có tác dụng nên quyết định dùng phép khích tướng.
Cô nhẹ giọng:
"Tùy Khâm, không phải là cậu sợ tôi thấy đấy chứ?"
"Nếu là vậy thì cậu tự mình bôi đi, tôi ở sau nhìn cậu, không nhìn vết thương của cậu."
Tùy Khâm phun ra bốn chữ: Cậu nghĩ nhiều rồi.
Lâm Bạch Du lập tức nói:
"Vậy vì sao cậu không cho tôi nhìn, vì sao không cho tôi giúp cậu, cũng đâu có gì đâu."
Tùy Khâm híp mắt:
"Nam nữ thụ thụ bất thân, biết không?"
Lâm Bạch Du không thèm nghe anh nói bậy bạ, không chút do dự nói:
"Thời đại nào rồi mà cậu lại phong kiến như vậy."
…
Lâm Bạch Du nhân lúc Tùy Khâm cạn lời thì đưa tay chạm vào mặt anh.
Thiếu niên hơi nghiêng mặt, muốn tránh đi, ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn vốn muốn chạm vào mặt, hiện tại lại vô tình chạm phải cằm.
Nhẹ nhàng lướt qua, dịu dàng như gió.
Lâm Bạch Du thấy anh như vậy thì sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, một cái tay khác bẻ mặt anh thẳng lại.
Tùy Khâm không kịp nghĩ cô lại đường đột như vậy.
Lâm Bạch Du nâng gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, thậm chí cô có thể cảm thấy được khung xương của anh.
"Không được nhúc nhích, hôm nay không bôi thuốc thì tôi sẽ ăn vạ ở đây không đi, cậu cũng đừng mong được yên tĩnh."
Cổ tay Tùy Khâm chặn giữa cánh tay cô, ngăn bàn tay cô lại.
Để tôi tự bôi.
Lâm Bạch Du: Cậu có gương không?
Rõ ràng là không.
Quán xiên nướng cũng không thể nào có món đồ này.
Lâm Bạch Du thấy anh im lặng thì lộ ra nụ cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!