Chương 18: (Vô Đề)

Đến vì cậu

Trans: Thanh Trà

"Nhưng cậu gọi tôi đến mà." Tuy Lâm Bạch Du không rõ sao tâm trạng Tùy Khâm lại thay đổi, nhưng vẫn nói: "Có gì mà không yên tâm đâu.

"Cô và anh cũng không phải lần đầu tiên ở riêng với nhau. Lâm Bạch Du mặc kệ biểu cảm của Tùy Khâm, xác định hôm nay anh không làm việc ở quán mới yên tâm, lại hỏi:"Tôi có đồ gì quên ở chỗ cậu à?

"Anh chưa từng nhận không ý tốt của cô, vì vậy đồ ở chỗ anh đều phải là báo đáp hợp lý, không liên quan gì đến cô mới đúng. Tùy Khâm rời khỏi chỗ bên cạnh cô, Lâm Bạch Du đi theo sau. Quán xiên nướng ban ngày không một bóng người, Phương Vân Kỳ và Tề Thống đều không ở đây, còn về chủ quán, cô mới chỉ gặp hai lần. Tùy Khâm lấy một thứ từ trên giá xuống, đưa qua đó. Lâm Bạch Du nhìn vào thẻ nhớ nhỏ trong lòng bàn tay anh:"Đây là gì, thẻ nhớ của điện thoại cậu à?Tùy Khâm nói:Điện thoại ai lại dùng loại thẻ này?

"Lâm Bạch Du nghĩ thầm cũng đúng, cầm lấy nó. Móng tay cô được cắt rất mượt, không dài, nhưng dù sao vẫn có, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay Tùy Khâm, tựa như sợi lông vũ lướt qua."Bộ nhớ camera giám sát.

"Đỉnh đầu bỗng truyền đến giọng nói của cậu thiếu niên. Lâm Bạch Du đột ngột ngẩng đầu lên, chạm vào cằm và yết hầu của anh. Tùy Khâm lạnh nhạt nói:"Ai nói với cậu, bên trong bên ngoài đều không có camera đấy.

"Lâm Bạch Du nhanh chóng hoàn hồn lại, đây là thẻ nhớ của camera? Anh gọi cô đến, là để đưa cái này cho cô sao? Lòng cô bỗng trào dâng cơn sóng lòng chi chít."Cậu giúp tôi lấy camera à? Cậu lấy kiểu gì đấy? Lấy ở đâu?Tùy Khâm:Tiện tay.

"Anh né tránh ánh mắt của cô:"Cửa hàng tiện lợi bên cạnh.

"Lâm Bạch Du bỏ qua luôn hai chữ của câu trên, cô nắm thẻ nhớ trong tay, hơi cộm ở rìa lòng bàn tay. Có những người thích làm nhưng không thích nói, mà Tùy Khâm vừa khéo chính là loại người này."Tùy Khâm, tôi đã nói từ đầu rồi, cậu là người tốt.Cô hơi lắc lư:Cảm ơn cậu.Tùy Khâm nhìn cô:Chưa làm tổn hại gì đến cậu, nên tôi là người tốt?Lâm Bạch Du:Cậu cũng chưa làm hại đến người khác nữa mà.Tùy Khâm:Hôm nay là người tốt, ngày mai thì chưa chắc.

"Lâm Bạch Du cong mắt:"Vậy ngày mai làm một người bình thường, không làm người xấu là được.

"Dường như cô nói gì cũng rất có lý. Tùy Khâm ngước mắt lên:"Cậu không cần vào học à?

"Lâm Bạch Du thấy anh đuổi mình đi, đổi chủ ý:"Không phải giờ học trên trường, vào muộn cũng không sao, thầy rất thích tôi, sẽ không nói tôi đâu."

"...

"Lần đầu tiên Tùy Khâm thấy gương mặt của thiếu nữ xuất hiện nét hả hê. Lâm Bạch Du tiện thể nói:"Tùy Khâm, đợi đến ngày có thành tích thật sự của cậu, tất cả thầy cô đều sẽ tự hào về cậu đấy.

"Cô cũng giống với tụi Phương Vân Kỳ, tin rằng anh đang giấu dốt. Hoặc là để người khác không chú ý, hoặc là có lý do nào khác. Ngồi khoảng mười phút trong quán xiên nướng không có một bóng khách, Lâm Bạch Du mới đứng dậy định đi, lúc đến chỗ cửa, lại nói một câu."À đúng rồi, thời gian từ tối nay đến ngày mai của cậu đều là của tôi đấy."

-

Lâm Bạch Du về đến phòng vẽ, đã vào học được hai mươi ba mươi phút, cô vào muộn, dĩ nhiên là bước vào dưới ánh mắt của mọi người.

Thấy cô về tay không, Trương Cầm Ngữ rất khó hiểu.

Nhưng bây giờ vẫn chưa tìm thấy người vứt bức tranh, nó nhắc nhở cô ta từng giây từng phút, rất có thể là cái miệng nói xằng nói bậy của mình đã gây ra chuyện này, không hỏi lấy một chữ.

Lâm Bạch Du cho tay vào trong túi, đầu ngón tay chạm vào thẻ nhớ.

Tùy Khâm tốt quá đi mất.

Người như thế này, tại sao người nhà anh không biết trân trọng nhỉ.

Nếu anh rời khỏi đường Nam Hòe, có lẽ sẽ sống rất tốt, giống như Lâm Bạch Du chật vật ở đường Nam Hòe trong giấc mơ, rời khỏi đó, là được giải thoát rồi.

Lâm Bạch Du đang nghĩ cách, thì bị chọc một cái.

Cô quay đầu, Trương Cầm Ngữ đang mở to mắt: "Đến rồi!

"Lâm Bạch Du vừa ngẩng đầu, ánh mắt của Trương Dương nhìn qua đó:"Các em đều giống Tiền Bằng Trình, muốn xem bức tranh của Lâm Bạch Du ra sao à?

"Những người khác gật đầu, có người lắc đầu. Tiền Bằng Trình, Lâm Bạch Du quay sang phía bên trái mình. Từ hôm bắt đầu học, cậu ta đã ngồi ở đây, từ đó về sau lúc nào cũng ngồi bên cạnh cô. Trương Dương nói:"Chuyện này thầy đã quyết rồi.

"Tiền Bằng Trình đáp:"Thưa thầy, bạn học Lâm Bạch Du đã được chọn rồi, bọn em muốn xem tranh thì có gì mà không được?

"Lâm Bạch Du mở lời đúng lúc:"Cậu thấy tôi vẽ không đẹp à?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!