Tô Thanh Mai biết con gái có thai thì lập tức thêm một niềm hy vọng
sống. Ngày ba bữa đích thân đến nhà bếp lo liệu, căn dặn các đầu bếp
phải làm những món bổ dưỡng cho Vân Phỉ. Con trai con gái đều ở bên
cạnh, không có những chuyện phiền lòng, tâm tình của Tô Thanh Mai cũng
dần vui vẻ trở lại. Cũng thật là lạ, bà ta và Úy Đông Đình mới chỉ gặp
nhau có hai lần nhưng lại có ấn tượng rất tốt về đứa con rể này. Nhất là khi nhìn nhà bếp chuấn bị mấy món ngon thì càng thêm hài lòng đến không còn chỗ bắt bẻ.
"Tuy Đông Đình không thích nói nhiều nhưng là môt
người rất chu đáo. hôm ấy đi đón mẹ, trên xe ngựa còn chuẩn bị giường
nệm thật dày. Còn trong nhà bếp thì sắm không thiếu thứ gì, để cho con
được bồi bổ."
Vân Phỉ không biết rốt cuộc thì Úy Đông Đình làm sao để lấy được lòng của mẹ mình nên quy kết là do mẹ quá lương thiện, không
có lòng đề phòng người khác, thuộc loại người tốt rất dễ bị người ta
lường gạt.
Vân Phỉ khịt khịt mũi, bất mãn nói: "Mẹ bị chàng ấy gạt
rồi, mẹ không biết lòng dạ của chàng ta thâm sâu cỡ nào đâu. Lúc trước
chàng bỏ kinh thành, hoàn toàn không phải chưa đánh đã chịu thua mà đó
là kế dụ địch vào hang, Úy Trác nắm giữ triều chính nhiều năm, để lại
kinh thành không biết bao nhiêu đường lui, ngay cả hoàng cung mà cũng có mật đạo. Cha con vội vàng chiếm giữ kinh thành, tự xưng hoàng đế, dương dương tự đắc là đã nắm thiên hạ trong tay. Bây giờ thì hay rồi, bị
người ta nhốt vào kinh thành, trận này ông ấy chắc chắn là thất bại."
Tô Thanh Mai cười nhạt: "Mẹ ước gì con rể của mình thắng trận."
Vân Phỉ dè dặt hỏi: "Nếu cha con chết thì mẹ không đau lòng thật sao?"
"Mẹ đã sớm coi ông ta như đã chết. Đang năm mới, đừng có nhắc tới ông ta
làm tâm trạng mất vui. Bây giờ mẹ đang rất vui vẻ, chỉ muốn được bế cháu ngoại thôi."
Vân Phỉ cười thoải mái, cuối cùng thì mẹ cũng buông mọi khúc mắc trong lòng, nàng cũng có thể yên tâm được rồi.
Úy Đông Đình đi một hơi mấy ngày, Vân Phỉ biết lần này hắn thắng chắc nên cũng không hỏi thăm tình hình với Úy Lâm Lang.
Úy Lâm Lang thầm than: không biết nha đầu này còn chưa hết giận hay là quá biết cách kiềm nén, cư nhiên không hỏi han tiếng nào. Người ta đang mỏi mắt mong chờ nươmg tử hỏi thăm môị câu, đáng tiếc chỉ là vô vọng, đành
phải ôm mối tương tư.
Nửa tháng trôi qua nhanh như chớp mắt, tháng
Giêng cũng sắp qua, trưa hôm ấy, tiên phong Tô Hàn Chiếu dưới trướng Úy
Đông Đình đột nhiên dẫn mấy trăm cấm vệ quân đến biệt viện, đón mấy
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!