Dịch: Mon
Nghĩ tới muội muội yêu quý, một thiếu nữ vô ưu vô lo, được cả nhà nâng niu trên tay như viên ngọc quý lại bị Vân Định Quyền làm vấy bẩn thì nỗi hận trong lòng hắn lại dâng lên như thủy triều. Hắn thô bạo xé rách váy ngoài của Vân Phỉ, gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt bỗng trở nên cực kỳ hung tợn, đáng sợ.
Đây là chuyện mà Vân Phỉ sợ nhất. Nàng dốc hết sức, dùng hai chân đá hắn. Triệu Sách cười lạnh, đè chặt hai bàn tay bị trói của nàng lên trên đỉnh đầu, cổ tay bị lửa đốt lại bắt đầu đau nhói làm người nàng run lên.
Triệu Sách đè người nàng lại, tay phải tiến vào trong váy nàng. Trong cơn tuyệt vọng, khi nước mắt trào ra như mưa, nàng đột nhiên nhớ tới Úy Đông Đình, nhớ tới nỗi trong lòng thầm gọi tên y, hy vọng kỳ tích xuất hiện, y có thể từ trên trời giáng xuống cứu nàng.
Lúc này nàng mới biết được thì ra ngoại trừ y, nàng hoàn toàn không thể chịu được sự đụng chạm của người đàn ông khác. Nụ hôn trên ngực nàng vào đêm tân hôn ấy sớm đã trở thành dấu ấn trong tim nàng.
Triệu Sách cúi đầu hôn lên má, lên môi nàng, động tác vừa mạnh mẽ vừa thô bạo, mang theo nỗi thù hận điên cuồng. Những sợi râu lởm chởm vừa mới cạo đâm vào má nàng tạo nên cảm giác đau đớn và nhục nhã, tuyệt vọng.
Nếu bị Triệu Sách xâm phạm, nàng thà chết còn hơn.
Vân Phỉ điên cuồng mà giãy giụa, dốc hết toàn bộ sức lực, cương quyết đến độ làm Triệu Sách phải ngạc nhiên. Đó là sự dứt khoát giống như muốn cá chết lưới rách, cả hai cùng vào chỗ chết. Trong lúc điên cuồng phản kháng, nàng cắn mạnh vào môi Triệu Sách, vừa cắn vừa rứt khiến vị máu tươi dần lan ra trong miệng.
Triệu Sách đau đến nỗi đầu lưỡi tê rần, rút bàn tay đang đặt trên đùi nàng ra, tát một cái thật mạnh lên mặt nàng.
Một dòng máu từ trong miệng Vân Phỉ trào ra, tôn thêm vẻ xinh đẹp mà tuyệt vọng của nàng, tạo nên một cảm giác tuyệt mĩ mà thê lương. Ánh mắt nàng như là một ngọn đuốc, còn ba chữ Úy Đông Đình lại là ngọn lửa nhen lên sự cương liệt bất khuất của nàng.
Nàng thở hổn hển, gằn từng tiếng: "Triệu Sách, nếu ngươi dám chạm vào ta thì ta sẽ chết cho ngươi xem." Nàng không hề có ý dọa hắn, nàng đã ôm quyết tâm thà làm ngọc nát không làm ngói lành, cùng lắm thì chết chứ không thể để mặc cho hắn làm nhục.
Đôi mắt tuyệt vọng và căm phẫn như được nước trong giội rửa, ẩn chứa băng tuyết, lạnh lùng và tuyệt vọng nhưng mang theo vẻ quyết liệt. Nàng lạnh giọng nói: "Nếu ngươi dám chạm vào ta thì ta tuyệt đối không sống nữa. Trần Hổ Thanh đã phái người cấp báo cho cha ta, chắc chắn cha ta sẽ nhanh chóng tới đây. Đến lúc đó, ngươi chỉ có thể dùng một cái xác làm con tin."
Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm, những sợi gân trên khuôn mặt anh tuấn hơi giần giật, lòng thì đang do dự. Hắn bắt nàng tới quả thật là muốn dùng nàng làm con tin vào lúc nguy cấp, khó có thể thoát thân. Nếu nàng chết rồi thì sẽ mất đi một tấm bùa hộ mệnh.
Vân Phỉ nói: "Nếu ta là ngươi thì ta cũng sẽ báo thù, nhưng cách thức báo thù tuyệt đối không phải là gian dâm một thiếu nữ vô tội. Ngươi làm thế thì có khác gì cha ta, đó không phải là anh hùng, mà là cầm thú."
Con ngươi của Triệu Sách cũng co rụt lại.
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật[1].
Triệu Sách từ trên người nàng leo xuống, hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười: "Để cô chết chẳng phải là quá dễ dàng cho cô sao. Khiến cô sống không bằng chết thì càng thú vị, cô nói có phải không?"
Vân Phỉ ngồi dậy, gật đầu: "Ngươi nói rất đúng, cứ từ từ tra tấn, khiến ta sống không bằng chết thì sẽ càng làm ngươi vui vẻ hơn."
Triệu Sách đi ra khỏi phòng.
Vân Phỉ thở phào một hơi thật dài, cả người không còn chút sức lực nào. Nàng nằm dài ra giường một lúc thật lâu. Cái cảm giác chìm xuống đáy biển sâu đến khi không thở được nữa mới được vớt lên; treo lơ lửng tại vách núi, sắp rơi xuống nới được dừng lại này còn đáng sợ hơn là chết.
Vầng trăng non đang mọc lên, ánh trăng lành lạnh xuyên qua song cửa sổ, chiếu sáng một vùng gạch dưới đất. Vân Phỉ chậm rãi chà xát mảnh vải trói trên tay vào trụ giường, cuối cùng cũng bứt ra được.
Nàng xoa xoa vùng da thịt bị tổn thương, lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Giờ phút này Úy Đông Đình đang ở đâu? Nàng chưa bao giờ cảm thấy nhớ y da diết như lúc này.
Nhớ nhung, trong bóng đêm, giống như là một cái búa, cứ gõ từng nhịp từng nhịp vào tim nàng.
Nàng ngồi trong đêm đen, nghĩ về rất nhiều chuyện trước kia. Từ lần đầu tiên gặp y, nàng đã có ấn tượng không tốt, cứ luôn cho rằng y tốt với nàng chẳng qua là vì nàng là con gái của Vân Định Quyền, y chỉ muốn mượn sức của cha nàng mà thôi. Trong tiềm thức nàng không muốn tin những gì y nói, bởi vì nàng đã thấy quá nhiều sự dối trá và bạc bẽo từ cha nàng. Nàng không bao giờ dám tin những gì đàn ông nói nữa. Mãi đến thời khắc y đưa nàng trở lại bên cạnh cha, nàng mới biết y thật lòng với mình.
Nàng chìm đắm trong hồi ức, dần quên đi nỗi đau đớn trên cổ tay. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, cắt dứt dòng suy nghĩ của nàng.
Chẳng lẽ là cha phái người đến? Nàng vui mừng quá đỗi, lập tức đứng dậy.
Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, Triệu Sách đã quay lại, bước nhanh tới lôi nàng ra khỏi phòng. Bên ngoài rất hỗn loạn, thuộc hạ của Triệu Sách đang vác binh khí, hộ tống Triệu Hiểu Phù chạy ra cửa.
Triệu Sách hét lớn: "Hộ tống quận chúa đi trước."
Triệu Sách kéo nàng ra khỏi nhà sau, đáng tiếc cả khu nhà này đã bị bao vậy, muốn đánh chém để thoát khỏi vòng vây hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Triệu Hiểu Phù đứng trước sân, sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân hình mảnh mai nhu nhược hơi run run, dáng vẻ yếu ớt ấy đúng là đẹp như tiên nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!