Dịch: Mon
Sáng sớm, Vân Phỉ ra khỏi lều, phát hiện Tống Kinh Vũ mặc quân phục, đứng chờ cách đó không xa.
Thấy được Vân Phỉ, hắn nở một nụ cười nhẹ, đi nhanh về phía nàng. Lâu ngày không gặp, khuôn mặt anh tuấn của hắn cũng gầy hơn rất nhiều, cũng càng rắn rỏi.
"Tống đại ca, sao huynh lại ở đây?" Thật ra, tối qua khi nhìn thấy hắn, Vân Phỉ đã muốn hỏi rồi, chẳng qua là không có cơ hội. Tống Kinh Vũ cũng vậy, trong lòng hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, nhưng trong quân lắm người nhiều mắt, lại là buổi tối, không tiện cho lắm, cho nên hắn mới đợi đến sáng nay mới qua tìm nàng.
Tống Kinh Vũ nói: "Sau khi tiểu thư bị mất tích ở quán trà Lục Vũ, tôi cứ tưởng tiểu thư bị Tần Vương bắt đi nên dẫn người đi một mạch về hướng tây để tìm cô, cuối cùng đến chỗ tướng quân, tướng quân giữ tôi lại trong quân để dùng."
Vân Phỉ lập tức hỏi: "Chuyện ở quán trà Lục Vũ rốt cuộc là sao?" Tống Kinh Vũ là một người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, trung thành đáng tin, Vân Phỉ luôn nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở chỗ nào.
Tống Kinh Vũ đến tìm nàng chủ yếu là để giải thích chuyện này. Vân Phỉ gặp nguy hiểm, mất tích, hắn vẫn luôn áy náy trong lòng, ăn ngủ không ngon.
"Hôm ấy sau khi đưa Vân Tông về Kinh Châu thì tôi lập tức dẫn năm người quay lại kinh thành. Năm người này đều là thân tín mà tướng quân tin tưởng nhất. Tôi sắp xếp xong mọi thứ, để bọn họ ở quá trà Lục Vũ hành động, còn tôi thì ở ngoài thành tiếp ứng, không ngờ hôm ấy bọn họ bị hạ mông hãn dược. Đến nay vẫn chưa biết rốt cuộc là ai phái người đến truy sát tiểu thư, nhưng có một điều tôi có thể khẳng định là trong năm người này, chắc chắn có một người là nội gián, nếu không chuyện sẽ không bị bại lộ, cũng không bị người khác lợi dụng. Tôi đã bẩm báo chuyện này với tướng quân nhưng không biết tại sao tướng quân lại không truy cứu."
Vân Phỉ ngẩn ra, cảm thấy không dám tin. Cha là một người rất khôn khéo, không có lý gì biết trong năm người đó có nội gián mà vẫn giữ lại bên mình. Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Nàng cảm thấy quá khó hiểu.
Tống Kinh Vũ nói: "Tiểu thư, phu nhân gửi thư đến nói thương thế của A Tông đã sắp khỏi hắn rồi."
"Tốt quá!" Vân Phỉ rất vui mừng, tạm thời quên đi chuyện ở quán trà Lục Vũ, hăm hở hỏi: "Tống đại ca, huynh được thăng quan chứ?"
Tống Kinh Vũ chợt đỏ mặt, mỉm cười nhẹ. "Nhờ ơn tướng quân đề bạt."
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa thì Tử Thư nói: "Tiểu thư, tướng quân mời cô sang dùng cơm."
Vân Phỉ gật đầu rồi đi về phía lều của Triệu Hiểu Phù.
Ăn bữa sáng xong, đại quân chuẩn bị xuất phát. Vân Định Quyền đột nhiên thay đổi kế hoạch, tâu lên triều đình rằng trong quân có người bị nhiễm dịch bệnh, không thể không giảm tốc độ hành quân. Khi Vân Phỉ từ kinh thành đến đây, do cưỡi ngựa nên chỉ mất một ngày, nhưng đại quân đi bộ, còn có quân nhu, lương thảo nặng nề, nhanh nhất cũng phải năm sáu ngày mới tới kinh thành. Vân Định Quyền lại cố ý đi thật chậm, chỉ mong sao Lâm Thanh Phong và Úy Trác không đợi được nên khai chiến trước.
Đại quân chậm rãi đi về hướng kinh thành, tâm trạng của Vân Phỉ càng ngày càng sốt ruột. Hằng ngày, Vân Định Quyền thương nghị việc quân với các tướng lĩnh xong thì phần lớn thời gian đều ở bên Triệu Hiểu Phù.
Thắng lợi trong tay, mỹ nhân trong lòng, Vân Định Quyền càng ngày càng phấn chấn, trong mỗi cử chỉ lời nói đều toát lên khí chất của bá vương. Những năm gần đây, dưới dự chỉ huy của hắn, quân của Vân gia đã đánh không ít trận, kinh nghiệm phong phú, rồi vừa thắng được Tần Vương nên sĩ khí đang hăng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đại Tề sớm đã tan rã nhiều năm, quân kinh thành trong tay Úy Đông Đình tuy hùng mạnh, là tinh túy của binh lực Đại Tề nhưng vì luôn đóng ở kinh thành, nên so về kinh nghiệm chiến đấu thực tế thì không sao bì được với quân Vân gia. Cùng lúc phải ứng chiến với Lâm Thanh Phong và Vân Định Quyền, quân kinh thành gần như là không có phần thắng.
Sự nắm chắc của Vân Định Quyền càng làm tăng nỗi âu lo trong lòng Vân Phỉ. Nàng lo cho sự an nguy của Úy Đông Đình nên đêm đến thường không ngủ được. Nhưng nàng không dám để cho ai nhận ra sự lo lắng này, trước mặt Vân Định Quyền, nàng còn phải miễn cưỡng vui vẻ, chúc hắn chiến thắng giòn giã.
Vì ngày ba bữa đều được dọn tại lều của Triệu Hiểu Phù nên mỗi ngày Vân Phỉ phải gặp nàng ta ít nhất ba lần. Mỗi sáng, Triệu Hiểu Phù đều có vẻ rất mệt mỏi, uể oải, giống như là một đóa hoa không chịu nổi mưa móc. Gương mặt xinh đẹp luôn mang theo vẻ không vui, nhưng như thế càng làm nàng ta trở nên quyến rũ, câu hồn đoạt phách.
Vân Phỉ nhớ tới âm thanh mình nghe được đêm hôm đó, cố nén sự khó chịu trong lòng xuống, cúi đầu ăn cơm.
Tuy không muốn trở lại kinh thành, không muốn đối mặt với cảnh cha và Úy Đông Đình giao chiến nhưng thời gian vẫn trôi qua nhanh như chớp mắt, đại quân sắp tới kinh thành.
Chập tối, đại quân đến Mãnh Trì, huyện lệnh thức thời dẫn người nhà dọn đi, nhường huyện nha lại cho Vân Định Quyền. Triệu Hiểu Phù và Vân Phỉ cùng ở trong hậu viện của huyện nha.
Chưa tới nửa canh giờ sau, bữa tối được dọn lên. Vừa nghĩ đến chuyện sắp đến thành Lạc Dương, cơm nước trong miệng của Vân Phỉ bỗng trở nên không còn mùi vị, khó nuốt như sáp. Triệu Hiểu Phù cũng có vẻ đầy ắp tâm sự, cúi đầu không nói câu nào, ăn hai ba miếng rồi buông đũa xuống
Vân Định Quyền lập tức lo lắng hỏi: "Nàng sao thế? Cơm không được hợp khẩu vị ư? Cố chịu thêm một vài ngày nữa, đợi đến kinh thành rồi ta sẽ bảo ngự trù trong cung làm cơm cho nàng."
Vân Phỉ nghe được câu này thì chợt dừng đũa. Hắn đối với nàng ta đúng là quan tâm chăm sóc. Năm ấy mẹ nàng ở Tịnh Thổ Tự suốt cả một tháng, cơm canh đạm bạc nhưng cũng không thấy hắn hỏi một câu.
Đáng tiếc, người ta không cảm kích, cũng không cảm động trước sự săn sóc của hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Ta không muốn vào kinh."
"Tại sao?"
"Các người đánh nhau, ta rất sợ. Ta muốn ở lại đây, đợi khi nào ông đánh thắng rồi thì đến đến đón ta."
Vân Định Quyền bật cười, nhìn nàng ta với vẻ nuông chiều, trêu chọc: "Nhát gan thế sao, có ta ở đây nàng sợ gì chứ?"
Triệu Hiểu Phù hừ lạnh một tiếng, không chịu nói chuyện, khóe mắt dần dần đỏ hoe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!