Qua ngày hôm sau, bệnh của A Tông có xu
hướng nặng thêm, bắt đầu phát sốt. Vân Phỉ đang định đưa nó về nhà mời
đại phu khám bệnh thì đúng lúc, Vân Định Quyền phái người đến đón Tô
Thanh Mai về.
Vân Phỉ vừa thấy người đến là quản gia Vân Thất thì lòng trở nên lạnh căm. Cuối cùng cha vẫn không chịu đích thân tới đón họ về.
Nàng cố nén nỗi thất vọng và tức giận
trong lòng, kéo cánh tay Tô Thanh Mai, cười khanh khách: "Mẹ xem, trong
lòng cha vẫn có mẹ đấy thôi, còn phái người tới đón mẹ về kìa."
Mắt Tô Thanh Mai đỏ lên, nghẹn ngào nói: "A Phỉ, con dẫn đệ đệ về đi, mẹ ở lại đây."
Trước kia, khi nàng ta về nhà cha mẹ, có lần nào mà không đích thân Vân Định Quyền đến đón. Bây giờ hơn một
tháng không đoái hoài gì, còn miễn cưỡng sai quản gia tới, điều này cho
thấy trong lòng hắn đã không có nàng. Nếu chàng đã vô tình thì chi bằng
hãy hưu ta đi. Tô Thanh Mai được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, cho nên là
một người có lòng tự tôn rất cao.
Vân Phỉ thầm than không ổn rồi. Nếu mẹ
cứ tiếp tục làm căng như thế thì sẽ ngày càng khó vãn hồi. Cha đã thay
lòng, lẽ nào còn mong ông ấy hồi tâm chuyển ý, thôi lầm đường lạc lối.
Đàn ông, có thể không cần, nhưng nhà cửa thì không thể bỏ mặc. Mọi thứ ở đó đều là tâm huyết của mẹ, là tiền tài của ông ngoại. Người ta đánh
tới cửa, mình không đánh trả mà bỏ chạy, chủ động nhường ngôi, lý nào là vậy?
"Mẹ, tuy cha đã thay lòng đổi dạ nhưng mẹ còn có con và A Tông mà, chẳng lẽ mẹ muốn ở trong chùa cả đời sao chứ?"
Tô Thanh Mai giàn giụa nước mắt: "Về làm cái gì chứ? Nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, mẹ thà chết còn hơn."
Vân Phỉ nghe những lời cam chịu, không
khí khái, không chí khí, không dũng khí này thì không nhịn được mà thốt
ra những lời mình đã cố nén trong lòng mấy ngày qua: "Mẹ mà chết thì
không biết Lâm Thanh Hà vui mừng đến cỡ nào nữa, tự dưng nàng ta nhặt
được cái ghế châu mục phu nhân mà ngồi, còn con và A Tông trở thành
những đứa trẻ mồ côi, từ nay về sau phải nhìn sắc mặt của nàng ta mà
sống. Khi con trai nàng ta lớn lên, có thể kế thừa gia sản vốn là của
ông ngoại, còn A Tông thì bị đuổi ra đường."
Những lời ngắn gọn, nhẹ tênh này, từng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!