Chương 32: Tiểu hồ ly chạy trốn

Phục Linh khát nước nên không đợi được trà nóng mà cũng gọi nước ô mai để uống.

Vân Phỉ đợi trà xanh Lục An trong ly nguội một chút, đang định uống thì đột nhiên nghe Phục Linh ở phía sau ai da một tiếng rồi ôm bụng.

Vân Phỉ vội vàng hỏi: "Em sao thế?"

"Em đau bụng quá."

"Có phải do nước ô mai lạnh quá không?"

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xôn xao, hai mươi mấy thị vệ phía sau Úy Thiếu Hoa cũng đều ôm bụng. Úy Thiếu Hoa thấy thế thì cả kinh, vội vàng nhìn về phía Vân Phỉ.

Vì trà trên tay Vân Phỉ nóng quá nên nàng vẫn chưa kịp uống, còn Úy Thiếu Hoa bận kiểm tra nước trà của mọi người nên cũng chưa kịp hớp miếng nào, chỉ có hai người là không bị gì cả.

Phục Linh ngã phịch xuống đất. Tim Vân Phỉ run lên, chợt thấy có gì đó bất thường. Trong thư đúng là Tống Kinh Vũ đã nói là sắp xếp xong mọi thứ, bảo nàng dừng lại tại quán trà Lục Vũ, mọi chuyện sẽ có người tiếp ứng. Nhưng Phục Linh là người của mình, lẽ ra họ không nên bỏ thuốc cả nàng ta chứ. Hơn nữa trước đó nàng và Tống Kinh Vũ đã ước định là sẽ mang theo cả Phục Linh đi.

Ngay khi trong đầu nàng lóe lên ý nghĩ này thì thiếu niên bưng trà rót nước kia đột nhiên lảo đảo rồi ngã xuống đất, sau lưng còn cắm một thanh kiếm dài, xuyên thẳng qua ngực.

Vân Phỉ kinh hoàng tới mức làm chén trà trong tay rơi xuống đất.

Úy Thiếu Hoa theo Úy Trác bao nhiêu năm nên đã gặp qua nhiều lần ám sát, hắn ta lập tức xông qua kéo Vân Phỉ chạy ra ngoài: "Mau lên ngựa, chạy đi."

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Vân Phỉ vừa chạy ra khỏi quán trà thì phía sau có ba người đàn ông xông ra, vung đao lên định chém tới.

"Đừng làm bị thương con tiện nhân kia, bắt nó ra trận bảo cha nó lui binh, nếu không thì cắt từng miếng thịt của nó ném xuống tường thành."

"Con gái của lão tặc Vân Định Quyền đúng là xinh đẹp."

Mấy người này nói tiếng Trường An, nhưng Vân Phỉ dám khẳng định đây chắc chắn không phải là người do Tống Kinh Vũ an bài. Nếu không, cho dù là diễn kịch cho Úy Thiếu Hoa xem thì cũng không dám làm càn, gọi nàng là tiện nhân, càng không dám gọi cha nàng là lão tặc.

Khi đến đây, Vân Phỉ ngồi xe ngựa, chỉ có quản gia Úy Thiếu Hoa là cưỡi ngựa, còn thị vệ đều đi bộ. Úy Thiếu Hoa đỡ Vân Phỉ lên ngựa, rút thanh bảo kiếm bên hông ra, quất thật mạnh lên mông ngựa, vội vàng nói: "Vân tiểu thư mau đi đi."

Vân Phỉ cưỡi ngựa của Úy Thiếu Hoa bỏ chạy.

Úy Thiếu Hoa cũng có võ công, hắn cầm bảo kiếm tiến tới nghênh địch. Gần đó còn có mấy thị vệ trúng độc nhẹ cũng cố gắng rút binh khí ra, tiến lên giao đấu với ba người kia. Đáng tiếc là không đủ thể lực nên cứ như châu chấu đá xe, hoàn toàn không phải là đối thủ của ba người kia.

Ba người kia thấy Vân Phỉ cưỡi ngựa chạy mất thì chỉ để lại một người ứng chiến với Úy Thiếu Hoa, còn hai người khác thì chém đứt dây cương xe ngựa, cưỡi mấy con ngựa kéo xe đuổi theo Vân Phỉ.

Nhờ một khoảng thời gian trì hoãn này mà Vân Phỉ đã chạy được khá xa. Nàng không rõ rốt cuộc thì trong chuyện này có sơ suất gì, trong cơn kinh hoàng chỉ biết thúc ngựa mà chạy chứ không kịp suy nghĩ.

Quay đầu nhìn lại, phía sau có hai con ngựa đang đuổi theo, tiếng vó ngựa bám theo như hình với bóng khiến người ta phát điên lên được. Nàng chưa từng thê thảm như lúc này, chỉ biết chạy trối chết chứ không quan tâm đến chuyện gì khác.

Là Tống Kinh Vũ phản bội nàng, hay là chính hắn cũng không biết chuyện này, trong đám thuộc hạ có nội gián? Nàng tin vào khả năng thứ hai, bởi vì nếu Tống Kinh Vũ muốn hại nàng thì hai năm qua đã có vô số cơ hội. Nhất định là trong những người hắn mang tới lần này có nội gián của Tần Vương. Nếu như bị thuộc hạ của Tần Vương bắt được mang về Trường An thì nhất định sẽ như người đó nói, bị giải ra trận, bắt cha nàng lui binh hoặc thỏa hiệp.

Nhưng chắc chắn Vân Định Quyền sẽ không vì nàng mà bỏ qua cho Tần Trung đã nằm gọn trong tay, nàng rất có khả năng sẽ bị thuộc hạ của Tần Vương chém thành ngàn mảnh.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Tiếng vó ngựa phía sau giống như là mưa dầm tháng bảy, gõ lộp cộp trên mặt đường giống như muốn giẫm nát trái tim bé nhỏ của nàng.

Đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy. Nóc xe màu vàng rực lấp lánh ấy hết sức quen thuộc, là Lục Nguyên!

Bên cạnh xe ngựa còn có tám tùy tùng cưỡi ngựa đi theo bảo vệ, cao lớn hiên ngang, trên hông còn mang binh khí.

Vân Phỉ trong cái khó ló cái khôn, hét vội về phía xe ngựa đằng trước: "Lục Nguyên ca ca, Lục Nguyên ca ca!"

Tùy tùng nghe thấy tiếng kêu, quay đầu nhìn lại. Lục Nguyên ở trong xe ngựa cũng nghe thấy tiếng gọi trong trẻo mà gấp gáp của nàng nên không khỏi thò đầu ra cửa sổ để nhìn lại. Hắn thấy từ đằng sau có một thiếu nữ đang cưỡi ngựa chạy vội về phía mình. Quàn áo màu xanh nhạt giống như là một đám mây trôi, tung bay như cánh bướm. Mái tóc dài xõa ra trong gió, giống những những gợn sóng đen.

Vì khoảng cách khá xa, lại xóc nảy nên hắn không nhìn rõ dung mạo của nàng, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ thanh tú động lòng người, thoát tục xuất trần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!