Dịch: Mon
Hôm nay đúng là sinh nhật của nàng.
Trước kia khi còn ở nhà, mỗi năm Tô Thanh Mai sẽ tổ chức cho nàng. Bây
giờ xa nhà, nàng hoàn toàn không có tâm trạng mừng sinh nhật, nhưng
không ngờ vẫn có người nhớ tới sinh nhật nàng, hơn nữa còn là người mà
nàng không ngờ tới.
Nàng không nhịn được nên buột miệng hỏi: "Sao ngài lại biết sinh nhật của ta?" Quá ngạc nhiên, quá bối rối khiến cho người trước nay vốn nhanh mồm nhanh miệng như nàng cũng trở nên nói chuyện không lưu loát, lúng ta lúng túng đến nỗi suýt cắn phải lưỡi.
"Muốn biết thì sẽ biết thôi."
Y trả lời rất ngắn gọn nhưng ý tứ trong
đó lại khiến người ta không thể không nghĩ sâu xa. Tại sao y lại muốn
biết sinh nhật của nàng? Tại sao lại mượn danh nghĩa của thái hậu để
tặng quà cho nàng? Có một đáp án đang nảy ra nhưng nàng lại không muốn
tin, thà nghĩ rằng bởi vì cha nàng bán mạng cho triều đình nên họ muốn
lấy lòng nàng.
Nhưng lý do này cũng khó mà thuyết phục
được chính bản thân nàng. Trước nay nàng luôn to gan bạo dạn, thế mà
không biết sao giờ phút này lại trở nên nhút nhát, không dám ngẩng đầu
lên nhìn mặt y. Nàng nhủ với bản thân là vì trời quá tối, có ngẩng lên
thì cũng không thấy gì. Nhưng trong lòng nàng lại có một giọng nói nho
nhỏ lên tiếng phản đối, nó nói không phải vì trời tối mịt mà bởi vì
ngươi đang sợ hãi.
Ta sợ cái gì chứ! Lòng nàng lập tức có
một giọng nói khác lớn hơn, át đi giọng nói nho nhỏ kia. Thế nhưng giọng nói kia cứ như muỗi vo ve vào tai nàng, vào đầu nàng, khiến bộ óc vốn
nhão như tương kia càng thêm hỗn loạn.
Nàng lúng ta lúng túng, thốt ra một câu
không đầu không đuôi: "Ngài không cần phải lấy lòng ta, cha ta nhất định sẽ tận trung với triều đình."
Úy Đông Đình có vẻ hơi tức giận, y đến gần thêm một bước, giọng trầm xuống: "Nàng nghĩ rằng do cha của mình sao?"
Nàng hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"
"Đương nhiên không phải."
"Vậy thì vì cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!