Chương 2: Giông bão kéo tới

Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa rời khỏi phủ châu mục, đi về phía Liên Hoa Sơn ở ngoài thành.

Trong xe ngựa, Tô Thanh Mai khóc như mưa như gió, như đứt từng khúc ruột, chiếc khăn dùng để lau nước mắt trên

tay đã ướt đẫm đến nỗi có thể vắt ra nước.

A Tông lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thấy mẹ mình khóc lóc bù lu bù loa như vậy. Nó vừa sợ vừa buồn,

nên rưng rưng nước mắt, vùi mình vào lòng nhũ mẫu Tề Thị, giống hệt như

một chú cún con tội nghiệp.

Ánh mặt trời ban trưa sáng rực chiếu vào trong xe, Vân Phỉ nhìn những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng trong những tia sáng, bỗng thấy người mơ mơ màng màng như đang nằm một giấc mộng,

một giấc mộng dài suốt mười lăm năm trời, hôm nay rốt cuộc phải bừng

tỉnh.

"Muốn đi đâu thì cứ đi." Đây là câu duy

nhất mà Vân Định Quyền nói lúc Vân Phỉ đến xin hắn giữ mẹ mình lại khi

Tô Thanh Mai kêu gào, đòi đến Tịnh Thổ Tự.

Lúc ấy hắn đang ở Phù Dung Các, căn dặn

nha hoàn sắp xếp phòng ngủ cho nhị phu nhân. Nghe con gái mình nói thế,

hắn không hề quay đầu lại, chỉ tỏ vẻ chả có gì quan trọng, cứ như là

đang đuổi một kẻ ăn mày. Tô Thanh Mai đã không còn ích lợi gì nữa, hắn

nể mặt hai đứa con nên mới không bắt nàng ta hạ mình, khiến người đẹp

trẻ trung Lâm Thanh Hà phải ấm ức làm nhị phu nhân đã là chí tình chí

nghĩa lắm rồi.

Thái độ thờ ơ lãnh đạm này giống như là

một chậu nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến Vân Phỉ thấy lạnh buốt từ

đầu tới chân. Trên chiếc giường có khung bằng gỗ lim chạm khắc hình long phượng sum vầy trong Phù Dung Các, nha hoàn đang trải chăn đệm màu đỏ

tươi, có hình uyên ương nghịch nước, không khí hết sức tưng bừng.

Vân Phỉ rời khỏi Phù Dung Các, ngồi trên hành lang một lúc để bình tĩnh lại. Nắng xuân rực rỡ khẽ nhảy nhót trên chiếc hài thêu của nàng, những viên ngọc trai đính trên ấy vẫn cứ tỏa

sáng lấp lánh.

Nàng bỗng nhiên bừng tỉnh. Thời gian

chóng trôi, chỉ có châu báu mới là trường tồn. Tình yêu này nọ chỉ là

mây bay, tiền bạc nắm trong tay mới là quan trọng.

Nàng phủi mông đứng dậy, tự nhủ với

mình, đàn ông thay lòng đổi dạ thì có gì ghê gớm lắm đâu. Đáng tiếc, khi nàng về tới phòng của mẹ mình, phát hiện Tô Thanh Mai đã bỏ nhà đi, lại còn không có tiền bạc gì phòng thân, chỉ có quần áo trang sức thì tự

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!