9
Có lẽ Nghiêm Huyền Đình lại nghĩ rằng ta đang nói đùa. Nhưng ta thật sự đã bắt đầu lên kế hoạch g.i. ết Thẩm Đổng Văn.
Sau lần cưỡi ngựa ngã gãy chân này, tất nhiên xung quanh hắn sẽ phòng thủ nghiêm ngặt hơn, cho nên cách tốt nhất vẫn là ta trực tiếp ra tay.
Bên người hắn không chỉ có một hai tên ám vệ, lúc ta nghe lén còn có thể tránh thoát tai mắt của bọn họ, nhưng nếu muốn động thủ thì chắc chắn phải dẫn bọn họ dời đi nơi khác.
Sớm biết vậy thì ta nên đặt thêm mấy cây ngân châm, để con ngựa đó giãy giụa kịch liệt thêm chút nữa cho hắn ngã c.h. ết là xong.
Khi ta vẫn còn đang yên lặng suy nghĩ về các phương án khả thi, lại không nghĩ tới Thẩm Đồng Văn đã động thủ trước cả ta.
Ngày hôm đó Nghiêm Cửu Nguyệt dẫn ta ra phố, nói rằng tiệm may có mấy lô vải dệt mới về, muội ấy vừa nhận được tin tức nội bộ cho nên bọn ta có thể tới chọn trước.
Đi đến nửa đường lại nghe được không ít người đang xì xào bàn tán, há miệng ngậm miệng đều là tên của Nghiêm Huyền Đình. Bọn họ nói phu nhân mà Nghiêm tướng mới cưới, ngày trước từng là tỳ nữ thông phòng bị Kính An Vương vứt bỏ. Bây giờ Nghiêm Huyền Đình lại đi đằng sau nhặt... giày rách mà Thẩm Đồng Văn không cần.
Đột nhiên Nghiêm Cửu Nguyệt dừng bước, quay đầu lạnh lùng quát to: "Nói vớ nói vẩn!"
Ta đi qua hỏi bọn họ: "Tin tức này truyền từ chỗ nào tới?"
Mấy người này đưa mắt nhìn nhau, đẩy qua đẩy lại, nhốn nháo nửa ngày mới nói hàm hồ: "Chuyện bí ẩn như vậy, nếu không phải người trong cuộc.... thì ai mà biết được cơ chứ."
Thẩm Đồng Văn.
Dường như Nghiêm Cửu Nguyệt đã bị dọa sợ, muội ấy bước tới nắm tay của ta, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Tẩu tẩu, không xem vải dệt nữa, chúng ta về nhà...."
Ta vừa hồi phủ đã thấy Nghiêm Huyền Đình đang đứng ở trong đình viện.
Sau lưng hắn gió cuốn mây trôi, theo vạt nắng luồn qua kẽ nứt trên bầu trời.
Hắn đứng ở trong đó, nhưng lại chói mắt hơn cả ánh dương.
Ánh dương ấy tràn về phía ta, trước khi hắn kịp ôm lấy ta thì ta đã lui lại một bước, ngửa đầu nhìn hắn.
"Là Thẩm Đồng Văn hạ thuốc ép buộc ta."
"Ta biết."
"Nghiêm Huyền Đình, ngươi hưu ta đi." Ta nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Những lời ngươi đã nói ta đều nhớ kỹ. Không phải là ta không tin ngươi, chỉ là ta sợ sẽ bôi nhọ thanh danh của phủ thừa tướng---"
Lời ta còn chưa dứt, hắn đã đột ngột sải bước tới ôm chặt lấy ta. Hắn dùng sức rất lớn, thậm chí siết chặt đến nỗi ta cảm thấy hơi đau.
Bệnh của hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, thân thể còn yếu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Thực ra ta chỉ cần thoáng dùng nội lực là có thể đẩy hắn ra.
Nhưng ta không muốn.
Ta tham luyến sự bảo hộ, dung túng và cứu rỗi của Nghiêm Huyền Đình đối với mình. Cái hắn cho ta là sự ấm áp mà cả đời này ta chưa bao giờ có được.
Vậy mà Thẩm Đồng Văn lại muốn hủy diệt nó.
Ngày còn bé trong nhà không có thức ăn, mẫu thân dẫn ta trèo đèo lội suối đi vay mượn. Khi trở về lại bị phụ thân quăng cho một bạt tai ngã lăn ra đất, ông ta quát mắng hỏi rằng tại sao mẫu thân lại dám đi tìm thanh mai trúc mã vay lương thực, bôi nhọ thanh danh của một đại nam nhân như ông ta.
Thẩm Đồng Văn cũng từng nói, thanh danh và mặt mũi của nam nhân còn quan trọng hơn cả tính mạng.
Cho nên hắn yêu Thẩm Mạn Mạn như vậy, lại cũng không muốn chịu nguy hiểm sẽ bị người đời chỉ trích để cưới nàng ta, chỉ biết tới tra tấn ta để phát ti3t nỗi uất hận.
Ta chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào muốn g.i. ết ch. ết hắn như bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!