7
Ước chừng mười lăm phút sau ta mới đứng dậy đi rót ly nước.
Lúc ta quay lại thì Nghiêm Huyền Đình đã nhắm mắt ngủ thiếp đi rồi. Dưới mí mắt của hắn là một màu xanh đen nhàn nhạt, có lẽ là dấu vết sót lại do mấy hôm nay đã quá mỏi mệt.
Ta cẩn thận nằm ở ngoài rìa mép giường, chuyên chú nhìn hắn không hề chớp mắt.
Hai hàng lông mi vừa dài vừa ướt át, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi nhợt nhạt.
Hắn thật là tuấn tú.
Ta cũng không nhớ là mình đã thiếp đi từ lúc nào, nhưng lúc ta tỉnh lại đã thấy mình đang cuộn trong chăn mềm nằm ngủ ở giữa giường, mà Nghiêm Huyền Đình đã mặc y phục chỉnh tề, đang đứng ở bên giường nhìn ta.
Bắt gặp ánh mắt của ta, hắn nao nao: "Nhứ Nhứ, ta đánh thức nàng sao?"
Ta lắc đầu.
Đột nhiên hắn nhớ tới gì đó, cầm một chiếc hà bao từ cái bàn nhỏ bên cạnh qua. Hình cây trúc xanh trên hà bao đó là do hắn tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ mà ra.
Hà bao đặt trên tay ta nặng trĩu, miệng túi chưa buộc kín lộ ra tràn đầy một túi vàng lá.
"Nhứ Nhứ, nàng cứ lấy mà dùng, nếu không đủ thì hỏi Cửu Nguyệt đưa thêm nhé."
Hắn vươn tay sờ lên tóc ta: "Ta phải đi rồi, sẽ trở về nhanh thôi."
Hắn thực sự trở về rất nhanh.
Nhưng lúc đi là khỏe mạnh mà đi. Lúc về tới thì tình hình lại không hề tốt.
Không bao lâu sau khi Nghiêm Huyền Đình đi, có rất nhiều nạn dân lục tục vào kinh thành.
Ta dùng vàng lá mà hắn đưa để bố trí một cái lều thi cháo.
Nghiêm Cửu Nguyệt cũng đến hỗ trợ và giúp đỡ việc này việc kia, ngay cả Sở Mộ cũng tới.
Hắn nói cơ thể của nạn dân khá suy yếu, cần phải uống một ít thuốc trị phong hàn mà hắn điều chế chứ không thì với tình hình này rất dễ gây ra ôn dịch.
Đây đúng là một lý do đứng đắn.
Nhưng nếu ánh mắt của hắn đừng cứ liếc qua nhìn Nghiêm Cửu Nguyệt lúc đang bận chân bận tay hỗ trợ thì ta sẽ tin.
Sau đó trận mưa to dần ngơi bớt, triều đình cũng từ từ thu xếp chỗ ở cho các nạn dân một cách ổn thỏa.
Vào ngày mà nạn dân cuối cùng được đưa đi, xong xuôi hết mọi việc thì trời đã nhá nhem tối.
Mưa vừa ngừng thì đột nhiên quản gia vội vàng hốt hoảng chạy vào nói Nghiêm Huyền Đình đã trở về.
Ta vứt đũa chạy ra ngoài, sau đó lập tức nhìn thấy Nghiêm Huyền Đình đang bị người khác đỡ lấy, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, miệng vẫn phát ra từng tiếng ho khan kịch liệt.
Hắn vừa mới bước vào cổng phủ thừa tướng, nhìn thấy ta chạy ra thì chỉ kịp nhếch miệng gọi khẽ một tiếng "Nhứ Nhứ" rồi bỗng hôn mê bất tỉnh.
Giây phút đó thế giới ở trước mắt ta từng tấc từng tấc sụp đổ, vỡ tan.
May mắn là đúng lúc Sở Mộ đang ở trong phủ, hắn chẩn mạch và nói rằng sau khi Nghiêm Huyền Đình bị rơi xuống nước thì khí lạnh đã thấm vào cơ thể, khiến di chứng trúng độc trước đây vừa mới áp xuống giờ lại bị dẫn ra ngoài. Lại thêm bị cảm nhiễm phòng hàn nên bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ta nghe thấy giọng nói của mình lạnh như băng tuyết: "Tại sao lại rơi xuống nước?"
Nghiêm Cửu Nguyệt lắc đầu, rồi bỗng nhiên lại nói: "Người mà ca ca dẫn theo bây giờ vẫn đang chờ ở ngoài sảnh, truyền bọn họ vào hỏi rõ ràng chút đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!