Vào cuối tháng tám, sau những ngày mưa rào, ánh mặt trời đã lâu không gặp nay cũng ló mặt ra
Mặt trời lên cao, thế giới được ánh nắng dát vàng, con đường nhựa muốn nóng chảy. Lâu lâu sẽ có vài con côn trùng bay qua, tiếng ve liên miên không ngừng nghỉ.
Vân Li cảm thấy bản thân muốn tan chảy.
Sau khi gặp Đặng Sơ Kỳ, bọn họ chẳng còn tâm trạng chọn cửa hàng, mà đi thẳng đến Hải Thiên Thương Đô bên cạnh.
Hai người tùy ý vào một cửa hàng bán hoành thánh.
"Cái quỷ thời tiết này, đang sống nhăn răng mà muốn thành cá nướng rồi." Ngồi trong máy điều hòa, Đặng Sơ Kỳ mới cảm giác sống lại, "Tớ chịu không nổi rồi, vẫn là Tây Phục tốt hơn, ở Tây Phục tớ không cảm thấy nóng như vậy."
Vân Li phủ định: "Đó là bởi vì lâu rồi cậu chưa về đó, Tây Phục cũng nóng đó thôi."
"Phải không? Biết rồi." Đặng Sơ Kỳ nói, "Haizz, thật hy vọng ở Nam Vu sẽ có mưa vào mùa hè, nhiệt độ mấy ngày hôm trước cực kì perfect."
"Muốn Nam Vu bị ngập à."
"Vậy thì đừng nắng suốt ngày nữa!"
"Bộ cậu không muốn thấy ánh sáng à."
"……" Đặng Sơ Kỳ chịu không nổi, thò người qua véo mặt cô, "Vân Li, cậu nói xem cậu thích cãi quá ha! Hôm nay biết thế mang chỉ, khâu miệng cậu lại!"
Vân Li ăn đau né ra sau, cười xin tha: "Tớ sai, tớ sai rồi."
Đặng Sơ Kỳ lúc này mới miễn cưỡng thu tay lại. Sau khi cãi cọ, nhìn chằm chằm vào mặt Vân Li, cô không khỏi cảm thán: "Ấn tượng ban đầu của tớ đối với cậu là, tuy cô gái này lớn lên đẹp, nhưng sao laijn lạnh lùng như thế, có phải đang giả vờ phải không."
Vân Li liếc cô nàng: "Nói chuyện chú ý một chút."
Đặng Sơ Kỳ: "Kết quả lúc thân mới phát hiện, lúc trước cậu ít nói có lẽ chỉ là một lớp vỏ để bảo vệ bản thân."
"Ừ?"
"Để tránh đắc tội với nhiều người, bị người ám sát."
"……"
Người phục vụ vừa vặn bưng hai tô hoành thánh lên.
Đặng Sơ Kỳ đổ một muỗng ớt cay, đột nhiên nhớ tới, chỉ chỉ bên trên: "Đúng rồi, cái trung tâm trải nghiệm vr chơi vui không? Lúc trước thí nghiệp tớ định đi, nhưng bận quá nên quên mất."
"Tớ thấy thích." Vân Li thành thật nói, "Ban đầu tiếp xúc thì có chút hối hận, nhưng sau khi đi cảm thấy cũng có lời. Vừa kiếm được tiền vừa có thể chơi."
Đặng Sơ Kỳ tò mò: "Ngoài cậu ra, họ còn mời ai nữa?"
Sau một lúc vắt hết óc suy nghĩ, Vân Li nói ra những cái tên mà cô còn nhớ. Trong đó có một cái tên Đặng Sơ Kỳ đã nghe qua, cô nàng lập tức kích động nói lúc trước có ăn dưa liên quan về người này.
Vân Li nghe được mùi ngon, nhận xét:: "Có lẽ là giả."
Qua một lát, Đặng Sơ Kỳ lại hỏi: "Chỉ vài người thôi sao? Còn nữa không?"
Vân Li tự hỏi, thật sự nghĩ không ra. Đối với vẻ mặt mong đợi của Đặng Sơ Kỳ, trong đầu bỗng chốc hiện lên ba chữ "Phó Chí Tắc" mà hôm trước cô đã tìm kếm trên web.
Cô giật giật môi, do dự mà hỏi: "Cậu nhớ rõ khi chúng ta học cao trung, có một video hơi nổi ở trạm E không?"
Đặng Sơ Kỳ: "Gì cơ?"
"Chính là ccái đó á," Vân Li không thể trực tiếp nhắc tên, nghẹn nửa ngày mới nói ra câu, "… Ánh trăng của nhân gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!