Chương 50: (Vô Đề)

Phó Chí Tắc thắt dây an toàn cho cô, khởi động xe phóng về phía trước. Dọc theo đường đi, sắc mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước. Tốc độ xe cực nhanh, vài phút sau tấm biển cấp cứu bệnh viện hiện ra trước mắt.

"Về nhà dùng thuốc xử lý là được rồi." Vân Li sửng sốt, lần này ngã rất đau, nhưng trong ấn tượng của cô, dù sao bệnh đến mức nghiêm trọng mới cần đến bệnh viện.

Anh không hé răng, đậu xe, lôi Vân Li đến phòng cấp cứu, từ đăng ký đến kiểm tra sức khoẻ, cả quá trình chỉ diễn ra trong hai phút, khi bác sĩ xử lý vết thương cho Vân Li, Phó Chí Tắc dựa vào bên cạnh nhìn.

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, hai người trở lại hành lang, ngồi cạnh ở ghế nghỉ chân, Phó Chí Tắc rũ đầu, đan các ngón tay vào giữa hai đầu gối.

Anh không nói trong nửa giờ rồi.

Vân Li đặt tay phải lên đầu gối, băng gạc quấn quanh gan bàn tay vài vòng, Phó Chí Tắc nghiêng đầu nhìn, nhẹ nắm đầu ngón tay cô.

Anh đột nhiên ôm chặt cô.

Là rất dùng sức ôm.

Cánh tay Chí Tắc gắt gao giam lấy vai cô, lực độ năm ngón tay nắm đầu vai vai cô thật mạnh, như muốn dung nạp cô vào trong cơ thể. Vân Li nhất thời không phản ứng lại, vài giây sau, anh chôn mặt vào cổ cô.

Trên cổ có thể cảm nhận được gương mặt anh lạnh lẽo, mũi thẳng tắp.

Giờ phút này, không biết có phải Vân Li quá độ gia công không, cô có thể cảm nhận được, bản thân mình là một phần rất quan trọng đối với anh.

Ôm trong chốc lát, Phó Chí Tắc buông cô. Bác sĩ dặn dò không nên chạm nước, cũng không có nguy hiểm lớn nào khác. Vân Li cũng không để tâm đến vết thương này, nhớ tới món quà bị cướp đi, cô có chút buồn bực nói: "Quà còn chưa kịp hâm nóng đã bị lấy mất."

"……"

Phó Chí Tắc ngoắc ngoắc đầu ngón tay cô: "Anh tìm về cho em."

Trông anh không giống như đang nói giỡn.

"Không cần, người đó trông rất dữ tợn, lỡ anh bị thương thì sao, như vậy mất nhiều hơn." Vân Li vội vàng nói, Phó Chí Tắc không theo tiếng, cô xác nhận nói: "Anh có nghe không?"

Anh trả lời. Lặng im mà suy xét, trên mặt ý vị không rõ.

Cửa lớn phòng cấp cứu đối diện với vòng đu quay Nam Vu, Vân Li nhìn ánh đèn neon xa đằng kia, mới nhớ tới lịch trình ban đầu đêm nay, hỏi: "Chúng ta vẫn có thể đến nhà hàng chứ?"

Phó Chí Tắc nhìn thời gian: "Quá giờ, về nhà thôi."

Cô định di chuyển, nhưng Phó Chí Tắc đứng dậy trước cô một bước: "Anh cõng em đi."

Vân Li: "……"

Tuy rằng thẳng đến khi Phó Chí Tắc không thể nhầm lẫn nơi cô bị thương chỗ nào bị thương, hoang mang dưới, Vân Li vẫn nhắc nhở nói: "Em bị thương ở tay……"

Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm cô, không đau không ngứa mà cười một cái.

Hắn không có che giấu chính mình ý đồ: "Anh muốn cõng em."

Vân Li nhìn xem bốn phía, không nhiều người lắm, cô xây dựng tâm lý: "Cũng được, người khác cũng không biết tay em bị thương."

Hẳn là cũng không đến mức khiến cho những người khác chú ý.

"……"

Nghe giọng nói miễn cưỡng, Phó Chí Tắc câm nín, anh xoay người ngồi xổm xuống, để lộ tấm lưng rộng mở trước mặt cô, Vân Li nhìn xung quanh như tên trộm, chậm rì rì mà dùng tay vòng qua cổ anh.

Cánh tay anh cọ qua mặt dưới đùi của cô, dễ như trở bàn tay cõng cô lên.

Không có ấn tượng được người ta cõng. Rất hiếm khi trải qua kiểu cảm giác cơ thể mất cân bằng như này, Vân Li ôm chặt cổ anh, chôn mặt vào khăn quàng cổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!