Chương 39: (Vô Đề)

Sau khi Phó Chí Tắc xuống cầu thang, ngồi bên trái Vân Li, Từ Thanh Tống lần lượt ngồi ở bên cạnh.

Vân Li cảm thấy sự tồn tại người bên trái quá mạnh mẽ, không tự chủ mà nhích lại gần Phó Chính Sơ.

Phó Chính Sơ: "Chị Li Li sao chị lại gần vậy?"

Vân Li nhỏ giọng trả lời: "Ngồi với em lòng chị mới kiên định."

Sau khi Hạ Tòng Thanh nhìn thấy Phó Chí Tắc, vẻ mặt khiếp sợ: "Cậu nhỏ, hôm nay cậu mặc cũng quá đẹp trai rồi. Trước kia không biết quần áo của Thanh Tống lại có thể thích hợp với cậu tới vậy."

Vân Li tuy cảm thấy thích hợp, nhưng cũng nghi hoặc sao anh đột nhiên lại mặc như thế.

Phó Chí Tắc đưa ra một lý do hợp lý: "Không mang theo quần áo để thay".

"Tôi cũng cảm thấy thích hợp," Từ Thanh Tống cười nói, "Mọi người quyết định chơi gì vậy?"

Hạ Tòng Thanh trả lời: "Chúng ta mới vừa chơi bài uno."

Từ Thanh Tống: "Được."

Trần Nhậm Nhiên đề nghị nói: "Chúng ta chơi đoạt 0 đi, kích thích một chút."

Ngoại trừ Vân Li thì dường như mọi người đều biết quy tắc, sôi nổi đáp: "Được đó."

"Tôi không có ý kiến."

Nhìn thấy ánh mắt ngáo ngơ của Vân Li, Trần Nhậm Nhiên giải thích nói: "Sau khi người kia ra thẻ "0", mọi người phải nhanh chóng đặt tay lên thẻ, người cuối cùng che lên người trên sẽ nhận được hai thẻ. "

Trò chơi diễn ra một cách có trật tự, Vân Li phát hiện khá đơn giản sau khi bắt đầu, theo người chơi trước của cô ra lá bài có màu sắc như nhau và hoa văn hoặc con số giống nhau.

Cho đến khi có người ra lá bài "0" đầu tiên, mọi người đều nhanh chóng đặt tay lên, điệp ở bên nhau. Vân Li không phản ứng lại, ý thức được thời điểm sắp rút hai lá bài.

Sau khi chạm vào hai lần, Vân Li bắt đầu cảnh giác, vẫn luôn chú ý người khác ra bài, thẳng đến ván thứ hai có người ra "0", Vân Li nhạy bén mà nhanh cái tay, những người còn lại cũng sôi nổi che.

Tốc độ phản ứng của Lư Vũ tương tự như Vân Li, sau cô một bước, đặt trên tay cô.

Lần này Phó Chí Tắc là người cuối cùng.

Vân Li thầm tán thưởng tốc độ phản ứng cực nhanh của mình trong lòng.

Lại một lần, Vân Li tự mình ra bài "0", cô nhanh chóng che lại, sau đó Phó Chí Tắc theo sát. Cho đến khi người cuối cùng được tách ra, lòng bàn tay và mu bàn tay hai người đều sát vào nhau.

Vân Li có thể cảm giác được tay Phó Chí Tắc đặt hờ trên mu bàn tay của cô, cứ việc như thế, phần tiếp xúc cũng khiến tim cô đập thình thịch.

Cô lén lút nhìn về phía Phó Chí Tắc, sắc mặt như cũ vẫn lãnh đạm như nước.

Hai lần tiếp theo trong trò chơi này, Phó Chí Tắc đều che tay phía dưới của Vân Li.

Vân Li cảm thấy trái tim có chút chịu không nổi, sau khi ván trò chơi kết thúc, cô liền muốn nói mình sẽ không chơi.

Không chờ cô mở miệng, Phó Chí Tắc nói: "Đổi trò chơi."

Vân Li ngơ ngẩn mà nhìn anh.

Mấy người ở đây có quan hệ tốt đều trọng đề nghị của anh, trực tiếp đồng ý.

Trần Nhậm Nhiên chơi không vui, hỏi: "Tại sao? Không phải mọi người đều chơi rất vui à."

Phó Chí Tắc một tay chống cằm, ngữ khí tùy tiên: "Chơi bài quen rồi, thắng quá nhanh, không trải nghiệm được trò chơi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!