Tan tầm về đến nhà, đồ đạc trong nhà vẫn y nguyên khi đi ra ngoài, nhưng lại giống như mọi thứ đã thay đổi. Vân Li ném túi lên ghế sofa, mấy ngày hôm trước chiếc máy bay không người lái bằng bìa cứng còn đặt trên bàn trà.
Phỏng chừng cũng không đưa.
Thứ làm bằng bìa cứng tương đối yếu ớt, không thể đặt trong hộp, đặt lên bàn thì bị chiếm vị trí, Vân Li cầm trên tay ước lượng hồi lâu.
Vẫn là không ném bỏ được.
Cô tìm một cái kệ cao hơn, đặt nó lên vị trí. Cũng tốt, nhắm mắt làm ngơ.
Ngồi trước máy tính với đôi mắt sưng húp vì khóc, Vân Li lướt qua các bình luận trên video tuyên truyền EAW, phần lớn đều muốn đến hội trường trải nghiệm EAW.
Mục đích của video động thái tuyên truyền được thực hiện, tâm tình Vân Li vẫn không tốt.
Trước những bình luận yêu thương từ fans, phần lớn kêu "Bà xã quá xuất sắc" hay một loại là "Bã xã cao nhân khoa học kỹ thuật".
Vân Li lướt qua một hình đại diện để trống, tên là một vài chữ cái, chỉ viết hai chữ "xinh đẹp", bình luận nháy mắt bị bao phủ làn sóng mới.
Trong ba ngày liên tiếp, Vân Li buồn bực không vui, đi vào giấc ngủ cũng trở nên khó khăn.
Từng bước lên lớp, Vân Li vẫn thường nhấc điện thoại lên, chẳng qua ngày xưa còn lướt giao diện WeChat, hiện tại đã không còn nữa.
Phó Chính Sơ còn thử mời cô chơi đánh vương giả, định giúp cô kêu Phó Chí Tắc chơi ba hàng. Phó Chính Sơ nhiệt tình giúp đỡ như vậy, nhưng Vân Li lại không có dũng khí nói cho cậu ta biết mình đã thua, chỉ tìm cái lấy cớ uyển chuyển từ chối.
Sau khi gặp mặt ở dưới lầu lần đó, đến nay cô còn chưa gặp qua Phó Chí Tắc.
Hai người giống như hai đường thẳng song song không còn cắt nhau, cho đến bây giờ, cho dù cô đơn phương từ bỏ, có lẽ Phó Chí Tắc bên kia vẫn không hề hay biết.
Giống như cô không có cảm giác tồn tại.
Thứ ba buổi sáng, Vân Li ăn vạ trên giường không chịu dậy.
Cô luôn cảm thấy việc đến EAW lần nữa là một việc phải vượt qua rất nhiều chướng ngại. Một trong những lý do ban đầu đến thực tập đã không còn, nếu gặp lại Phó Chí Tắc ở EAW, Vân Li không thể tưởng tượng mình sẽ phản ứng như nào.
Giãy giụa một hồi lâu, Vân Li kéo một đôi mắt thâm quầng đứng dậy đánh răng. Cô đã tiến hành ba ngày xây dựng tâm lý rồi —— không cần thiết bởi vì chuyện yêu đương thất bại, liền kỳ thực tập đầu tiên trên đường của mình.
Khi đến công ty, Vân Li vẫn cầm theo bánh mì với sữa bò đến phòng nghỉ ăn sáng. Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, liền nghe thấy phía sau sô pha truyền đến một tiếng động.
Vân Li có chút cứng đờ, ngẩng đầu, thấy Phó Chí Tắc bước bước chân đến gần, mới mấy ngày không gặp? Sáu, bảy, tám?
Vân Li không nhớ rõ.
Phó Chí Tắc cũng có vẻ buồn ngủ, thoạt nhìn không có tinh thần lắm.
Anh dừng lại trước máy pha cà phê, tiếng hạt cà phê bị nghiền nát khắp không gian, theo đó, Vân Li nghe thấy anh hỏi.
"Uống cà phê không?"
Xác nhận bốn phía không có người, Phó Chí Tắc chỉ có thể đang hỏi mình.
Vân Li cúi đầu: "Không."
Cái cảnh tượng này cô ảo tưởng rất nhiều lần, lúc này bị hỏi, cô chỉ cảm thấy không biết làm sao. Vân Li cầm lấy sữa bò đang uống dở, vội vàng đứng dậy rời đi.
Giờ phút này, Vân Li cư xử như Phó Chí Tắc là mãnh thú hồng thủy, anh quay đầu, biểu tình có chút hoang mang.
Phó Chí Tắc nhớ tới chuyện mấy ngày trước.
Sau khi đưa Vân Li về Thất Lí Hương Đô vào đêm hôm đó, 3 giờ sáng anh mới từ ven đường về Giang Nam Uyển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!