Chương 33: (Vô Đề)

Vân Li lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại, nhớ lại những gì mình vừa nói, liền ý thức được bản thân quá xúc động, liền ậm ừ nói: "Tôi không muốn ăn hiếp anh."

"Ừ."

Phó Chí Tắc không để ý.

Vân Li âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhớ tới cách anh lưu loát ném bia vừa rồi, cô cắn môi cắn môi, thăm dò hỏi: "Anh ném bia, là vì tôi… tức giận sao?"

Cô chú ý tới biểu hiện trên mặt Phó Chí Tắc, anh đặt thìa vào bát, cũng không phủ nhận: "Có lẽ là bị dọa sợ."

Bộ giáng anh giống như chuyện này không liên quan gì đến mình, không có biểu cảm dư thừa, ngay cả khi anh nhìn cô, hai tròng mắt đều sạch sẽ đến mức không thể đọc được bất kỳ ý nghĩa nào khác.

Tựa hồ cũng không phải là những gì cô tưởng tượng, anh không có ý khác.

Ngồi một lúc, Vân Li mới nhớ tới bộ dáng anh bị đau dạ dày vào buổi trưa hôm nay, nhịn không được nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của anh, nhưng mà dạ dày anh không tốt, uống rượu rất có hại cho dạ dày."

"Nếu tâm trạng cô không tốt, cô có thể nói với bạn bè, nếu cô không có bạn thì tôi có thể miễn cưỡng thành bạn của cô……"

Phó Chí Tắc: "Ngươi thoạt nhìn không quá miễn cưỡng."

Vân Li dứt khoát mà trực tiếp: "Tôi đây không muốn làm bạn bè."

"……"

Cũng không biết vì cái gì, sau khi bị Phó Chí Tắc quyết đoán vô tình từ chối như vậy, trái lại Vân Li nói chuyện có chút thả mình bay trong gió.

Khi cô nói điều đó, Phó Chí Tắc cũng không tức giận.

Hai người ở bên nhau hồi lâu, cô cũng không cần cẩn thận như lần đầu gặp mặt.

Vân Li: "Sao anh ngồi lên đây."

Phó Chí Tắc: "Nói chuyện ngày mai đi."

Vừa nghe đến chuyện công việc, Vân Li thu hồi tâm tư dư thừa: "Anh nói đi."

Phó Chí Tắc thu dọn đồ đạc của mình, ngồi sang một bên chơi 2048, qua loa mà bàn giao quy trình cho ngày mai.

Vân Li nhìn chằm chằm sườn mặt anh, anh tự nhiên chuyển động trên điện thoại, chơi một hồi mới khách khí nói: "Tôi ngồi đây một lát, không thể bỏ dở giữa chừng."

"Ồ, không vội, bây giờ tôi không có việc gì cả."

Phó Chí Tắc không hỏi cô tại sao lại ở trước khách sạn anh ở, anh không phải là kẻ ngốc, huống chi Vân Li không hề che giấu động cơ và mục đích của mình.

Sau khi chơi 2048 hơn một tiếng đồng hồ trên xe, hai người trò chuyện qua loa, Phó Chí Tắc liền xuống xe.

Sau khi về nhà, Vân Li gửi cho Phó Chí Tắc tin nhắn Wechat để báo bình an, bên kia trả lời trong vòng vài phút, chỉ một tiếng "Ừ" đơn giản trên màn hình cũng đủ khiến cô mừng thầm.

Ngày hôm sau, Vân Li lái xe sớm hơn 40 phút đến tiệm in đối diện tây khoa đại lấy sách tuyên truyền, dừng trong học viện Kiểm Soát, mang quyển sách đến góc quán cà phê ở lầu một.

Vân Li gọi đồ ăn ở quầy lễ tân rồi chọn một ghế bên ngoài ngồi xuống.

Phòng tổ chức hội nghị cạnh quán cà phê, cách hội nghị còn mười lăm phút, có giáo viên với sinh viên lần lượt đến quán cà phê, Vân Li nhón chân mong chờ, sau khi nhìn thấy Phó Chí Tắc đi theo đám người vào cửa, vẫy vẫy tay với anh.

Phó Chí Tắc đi tới.

Vân Li kéo nhẹ ghế bên cạnh: "Nếu không lát nữa anh ngồi ở đây đi?"

Phó Chí Tắc không trả lời trực tiếp: "Tôi đi gọi món."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!