Chương 28: (Vô Đề)

Khi Vân Li trở lại quán cà phê, mấy người đang trong trạng thái giằng co.

Một phút trước, Khuất Minh Hân đã nóng lòng một lần nữa nhìn thấy Vân Li. Hiếm khi cô bị người giáp mặt từng trải chỉ trích, cũng không thể chấp nhận nổi việc cô ta không được người khác yêu thích ở đây.

Phó Chí Tắc: "Các cô cần phải đi."

Vân Li cảm thấy đột ngột, nhưng cũng có thể đoán được trong lúc cô rời đi thì có chút chuyện xảy ra: "Vậy tôi tiễn bọn họ."

Đến cửa tiệm, Khuất Minh Hân không cam lòng mà khoác tay Vân Li: "Vân Li, vốn dĩ tôi không muốn nói chuyện này, nhưng bạn cô hình như không quá hoan nghênh chúng tôi."

Vân Li cảnh giác nói: "Có ý gì?"

"Tôi vừa trò chuyện với họ hai câu, cái người đồng nghiệp của cô tính khí cũng rất gắt gỏng."

Tính khí Phó Chí Tắc rất gắt gỏng à?

Đây là lần đầu tiên Vân Li nghe thấy đánh giá này.

"Các cô trò chuyện cái gì?"

"Cũng không có gì, chỉ nói trước kia bị cô phạt đứng, vốn dĩ tôi chỉ là……"

Từ "phạt đứng" đã khơi dậy những hồi ức nhạy cảm nhất của Vân Li thời cao trung, cô cắt lời Khuất Minh Hân, "Cô nói với bọn họ tai trái của tôi không nghe được à?"

Khuất Minh Hân há miệng thở dốc, thấy Vân Li trực tiếp trầm mặc, cũng không hề đúng lý hợp tình như vậy: "Tôi cũng không muốn để bọn họ không biết, huống hồ chi, chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy, chỉ muốn bọn họ đối xử với cô tốt hơn thôi."

Vân Li chỉ cảm thấy không thể nói lý.

Khi còn nhỏ cô cũng không kiêng kị nói chuyện này, cô vẫn luôn không biết bản thân có vấn đề này, ở góc độ của cô, còn tưởng rằng ai cũng giống mình.

Tai trái mọi người đều không nghe được.

Đều chỉ là vật phẩm trang trí.

Mãi đến sau này, khi từ trong miệng một đứa trẻ non nớt phun ra những từ " kẻ điếc " tàn tật " dị dạng ", cô mới ý thức được, cô thực sự khác với người ta.

Cô có ý thức mà không hề tiết lộ điều đó cho bất kỳ ai, nhưng tin tức lan truyền nhanh chóng ở trường

Ngay từ đầu, hoặc là nói, cho đến hiện tại, ccô cảm thấy hơi tự ti vì điều đó.

Cũng cảm xúc hóa, nhịn không được hỏi, tại sao lại là cô.

Nhưng càng hoang mang chính là, tại sao một cái vốn không phải lỗi của cô, sẽ bị người dùng tới tới lui lui để công kích cô.

Chôn giấu ủy khuất cùng với lửa giận đan chéo trong trí nhớ, vốn tưởng rằng nhiều năm trôi qua như vậy, cô ta sẽ không giống như trước. Tại sao cho tới bây giờ, còn muốn đến đây ảnh hưởng tới cuộc sống của cô.

"Tôi không cảm thấy, rất tốt cho tôi khi ở trước mặt bạn tôi nói những quá khứ làm tôi chịu." Vân Li nhìn cô ta, "Trước kia tôi nhát gan không dám bác bỏ cô, tôi cho rằng tạm chấp, là có thể chịu đựng."

"Hiện tại có vẻ không phải như vậy." Vân Li đẩy tay cô ra, lãnh đạm nói: "Sau này cô đừng liên lạc với tôi nữa."

Nói xong, cũng không màng biểu tình Khuất Minh Hân trực tiếp đóng cửa lại.

Ở phía sau cửa, Vân Li phát hảo một lúc mới hồi phục tâm tình. Cuối cùng cô cũng nhướng mày thở ra một hơi, ngoài dự đoán chính là, thực hiện bước này, cũng không khó như cô tưởng tượng.

……

Trong quán cà phê, Phó Chính Sơ lấy sách đắp lên: "Cậu nhỏ, lúc nãy cậu tức giận sao?"

Phó Chí Tắc: "Không có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!