Chương 20: (Vô Đề)

Vân Li không thể nhớ nổi cô quăng con robot ở xó nào. Trong ấn tượng, trận đấu kết thúc cùng ngày, đội trưởng kêu bọn họ mang con robot của mình về nhà lưu làm kỷ niệm, lúc ấy Vân Dã còn ôm cái tray cầm chơi vài ngày, yêu thích không buông tay.

Nhất thời chợt có linh cảm, Vân Li muốn mân mê robot một lần nữa. Sau khi tan tầm, Vân Li khô cằn trong căn nhà thuê mà chờ đến 10 giờ, vừa đến liền lập tức gọi điện video cho Vân Dã.

Vân Dã: [đối phương từ chối yêu cầu cuộc gọi của bạn]

Vân Li: [ sao em dám cúp máy chị]

Vân Li: [??? ]

Bên kia lúc này Vân Dã hừng hực cõng cặp sách đến cổng trường, vì biết quá rõ hậu quả của việc phớt lờ Vân Li, nên cậu ở trên đường cũng không quên nói một câu [ em còn ở trường ].

Thời điểm quẹt thẻ trường để đi ra ngoài, điện thoại rung lên một chút, một vòng tròn lớn màu đỏ xuất hiện trên giao diện WeChat:[ tin nhắn đã gửi, nhưng bị đối phương từ chối. ]

Vân Dã: "……"

Hít một hơi thật sâu, bị vào danh sách đen, Vân Dã chỉ có thể gọi lại cuộc gọi video trên một app chat khác. Hình ảnh rất tối, Vân Li chỉ thấy nửa khuôn mặt oán giận của mình trước ống kính, tràn đầy oán trách: "Em còn ở trường."

Vân Li u oán: "Thì ra nhận điện thoại của chị phải phân nơi à."

Vân Dã: "……"

Vân Dã: "Có người xung quanh."

Vân Li liếc cậu một cái, Vân Dã nóng nảy: "Bạn học của em sẽ cho rằng chị là bạn gái em."

Vân Li: "?"

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai, cả người Vân Dã mới thả lỏng lại: "Chuyện gì nói đi."

Vân Li thiết nhập chủ đề chính: "Em nhớ hồi chị học cấp 3 có tham gia trận đấu robot bóng đá không, sau đó không phải chị đem người máy mang về nhà à. Em về tìm giúp chị, tìm thời gian nào đó kêu mẹ giúp cho chị."

Vân Dã: "Ò."

Vân Dã lại hỏi: "Chừng nào chị về nhà?"

Đối với lời thúc giục về hằng ngày của Vân Dã, Vân Li lựa chọn coi thường.

Vân Dã là học sinh ngoại trú, chặng đường về nhà chỉ mất mười phút, khi về đến nhà, cậu đi thẳng đến phòng Vân Li, lật ống kính.

Vân Li nhìn thấy căn phòng quen thuộc của mình, Vân Dã lần lượt kéo các ngăn tủ ra, phần lớn đều là đồ cũ, giấy viết thư cũng đến ố vàng. Thẳng đến khi tìm thấy con robot nằm trong ngăn kéo dưới cùng.

Nhiều năm đi qua, ngoài trừ thoạt nhìn lỏng lẻo, người máy cũng không thay đổi gì nhiều.

"Hẳn là cái này à?"

"Ừ."

"Vậy em đóng lại." Vân Dã mới vừa định đóng ngăn kéo lại, ánh mắt sắc bén của Vân Li, chú ý thấy bên trong có một phong thư mạ vàng.

"Cái phong thư màu lam kia cũng gửi cùng đi, còn cả quả bóng nhỏ bên cạnh chiếc cúp. Cúp."

"Chờ đã!!" Phỏng chừng cũng không nghĩ tới sau khi Vân Li lợi dụng người ta toàn vẹn liền không lưu dư tình, Vân Dã không kiểm soát được âm lượng, cậu lập tức quay camera quay lại chính mình.

Vân Li cảnh giác: "Chị không nói chuyện với ba."

Vân Dã vẻ mặt không nói nên lời, bất an mà dùng ngón trỏ cào cào cái trán, "Không phải, kéo em ra khỏi danh sách đen của WeChat."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!