Chương 16: (Vô Đề)

Cuối cùng miến cũng nguội, Vân Li cuộn mì bỏ lên muỗng, đưa lên miệng, vừa ăn vào.

Phó Chính Sơ đột nhiên đặt đôi đũa xuống bàn, thanh âm dọa Vân Li xém bay màu, sợi miến thiếu chút nữa mắc kẹt trong cổ họng, Vân Li ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ ngực.

"Chị Li Li, chị biết cậu nhỏ có bao nhiêu bất thường không?" Cậu ta căm giận nói, "Lúc ấy em không chịu đi học, ổng gạt em là học cùng trường với em, thế là em liền đồng ý. Trước một ngày còn vỗ ngực nói sau này cùng nhau đi học, nhưng mà ——"

Cơm nắm đưa lên miệng Phó Chí Tắc bị cậu ta đoạt lấy, giận dỗi mà ăn luôn một ngụm, Phó Chính Sơ tiếp tục nói: "Con mẹ nó kiên trì được hai ngày, ổng nhảy lớp!!":))

Vân Li: "……"

Phó Chính Sơ: "Còn trực tiếp nhảy lên cấp hai!" Sau khi nói xong, còn nhìn về phía Vân Li, đôi mắt tròn xoe bày tỏ cô cô phải nói gì đó.

Mí mắt Phó Chí Tắc không nâng, giống như không nghe hiểu cậu ta đang nói gì.

Nhìn ánh mắt Phó Chính Sơ, Vân Li ậm ừ nửa ngày, mới mở miệng: "Vậy anh ta hình như không nói dối, bộ dạng thực sự học chung trường sao?"

Ba người rơi vào yên tĩnh.

Thấy Phó Chính Sơ im lặng, tựa hồ đã nghe lời, Vân Li tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Hơn nữa anh ta cũng không có lựa chọn nào khác, dù nói thế nào, trời sinh thông minh cũng không phải là lỗi anh ta."

Hiện tại vẻ mặt Phó Chính Sơ giống như ngu đần ra, lại nhìn có chút cổ quái. Vân Li không rõ mình có nói gì sai không, dường như đành phải xác nhận hỏi: "Cậu nói xem, phải không?"

Rõ ràng là nhà ăn rất ồn ào, Vân Li lại có cảm giác cô vừa dứt lời, cả ba người đều hoàn toàn yên lặng.

Chỉ muốn thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này thật nhanh, cô lay lay sợi miến, ăn một ngụm.

Thấy thế, Phó Chí Tắc cũng im lặng mà cầm cơm nắm, nhìn Phó Chính Sơ không có động tĩnh gì, mới chậm rãi dời về phía chính mình.

"Tuy nhiên," Phó Chính Sơ đột nhiên lại đoạt cơm nắm của Phó Chí Tắc, "Cậu nhỏ à, lúc nhỏ cậu để lại bóng ma tâm lý cho cháu, tất cả mọi người toàn so sánh chúng ta không."

Vân Li thiếu chút nữa sặc.

"Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như thế, em vẫn còn sống dưới cái bóng của cậu nhỏ đây." Phó Chính Sơ ra vẻ thương tâm rồi thở dài.

Phó Chí Tắc đặt đũa xuống, lạnh lạnh mà nhìn chằm chằm Phó Chính Sơ.

Ai mà biết Phó Chính Sơ căn bản không sợ, không đếm xỉa đến mà nói, "Cậu nhỏ, cậu ức hiếp cháu!!"

Phó Chí Tắc: "……"

Nửa sau của bữa ăn chính là Phó Chí Tắc trong trạng thái cá chết, đại khái cảm thấy giãy giụa không có hiệu quả, cho dù Phó Chính Sơ "Khiêu khích" thế nào, anh đều lặng im mà thừa nhận.

Phó Chính Sơ mở đầu, quản không được cái miệng, blah blah nói một đống về tuổi thơ của Phó Chí Tắc khi còn nhỏ.

Sự kiện chủ yếu nhất chính là Phó Chí Tắc nhảy lớp khiến cho hiệu ứng dây chuyền, làm cho mẹ của Phó Chính Sơ mười mấy năm cũng nghĩ rằng con trai và con gái mình cũng có thể có gen thiên tài, là thiên tài tiềm tàng.

Phó Chính Sơ cũng bởi vậy mà phải học các loại lớp học bổ túc, mẹ nó cảm thấy cậu ta bị vùi dập.

Điều kỳ quái nhất chính là sau khi vào cấp 2, Phó Chí Tắc đã lên cấp 3, vốn dĩ tưởng rằng có thể hít thở, có một Tang Trĩ lại học cùng lớp.

Làm bài giống như học đếm số.

Lải nhải hồi lâu, hia người kia giống như làm khán giả, có tần suất mà ừ hai tiếng.

"Sau này, ngay cả mẹ em cũng phải thừa nhận rằng IQ của con trai bà thực sự không thể so sánh với IQ của em họ mình." Phó Chính Sơ nói như một lẽ đương nhiên:"Đều là đồng lứa khác nhau, sao có thể giống chứ?

Tuy là Vân Li có tính tình tốt, cũng có chút không nghe lọt được những lời trẻ con của Phó Chính Sơ, sau khi cô ăn xong miếng cuối cùng, dùng khăn giấy lau khô miệng.

Thấp thấp nói: "Đừng buồn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!