Mấy cái lý do này đều hợp lý, nhưng cả hai đương sự đều có mặt, trong lòng hai bên cũng biết rõ, ngược lại những lời an ủi này khiến cô ngượng ngùng, càng làm cô ngồi không yên.
Tình huống này không chỉ giới hạn ở chiếc bàn này, Vân Li cảm thấy toàn bộ tiệm lẩu, toàn bộ Hải Thiên Thương Đô, thậm chí ngay cả Nam Vu, đều rơi vào trầm mặc.
Cô chịu tra tấn mà nhắm mắt.
Không dám quăng đề khó này cho Phó Chí Tắc, Vân Li lấy hết dũng khí ngắt lời bọn họ: "Cảm ơn mọi người, nhưng tôi thực sự không sao." Gắng gượng đê chân thật nhất, cô còn còn nói dối: "Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi xin người ta Wechat."
Nhận thấy được cô không được tự nhiên, Đặng Sơ Kỳ cười hì hì nói tiếp: "Đúng vậy, cậu còn xin của tớ mà."
"Nếu không hiện tại cô cũng hỏi về Wechat của tôi ha?" Nhân tiện Hạ Tòng Thanh chỉ đùa một chút, "Tôi bảo đảm không cự tuyệt cô."
Đề tài thuận thế bị mang đi.
Vân Li âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười rộ lên: "Được nha."
Mọi người trên bàn đều lấy điện thoại trao đổi WeChat, ngoại trừ Phó Chí Tắc. Thấy thế, Phó Chính Sơ nhíu mày, rất không tán đồng: "Cậu nhỏ, sao cậu không làm theo vậy?"
Hạ Tòng Thanh cũng tham dự: "Đúng vậy, vừa rồi tôi nhất thời hoảng hốt, còn tưởng anh ghép bàn."
Phó Chính Sơ: "Vị đại ca này, cậu có thể đổi bàn, chúng ta không chơi hệ ghép bàn."
"……"
Không trông cậy anh sẽ đồng ý, Vân Li yên lặng mà thu hồi di động.
Nào biết được, Phó Chí Tắc nháo theo bọn họ, đưa điện thoại cho Phó Chính Sơ.
"Đúng thôi." Di động của anh không có pass, Phó Chính Sơ thuận lợi mở ra, "Cậu đừng lẻ loi cả ngày như thế, biết thêm vài người bạn không phải rất tốt sao?"
Phó Chí Tắc mặc kệ cậu ta.
Phó Chính Sơ đưa mã QR WeChat trước mặt các cô, khách khí mà nói: "Cậu nhỏ của em làm việc ở EAW, về sau nếu các chị có đi chơi, có thể nói trước với cậu nhỏ của em một tiếng."
Đối với tình huống này, Vân Li quả thực khó có thể tin được. Hồi tưởng lại bộ dáng cự tuyệt Phó Chí Tắc lúc trước, cô giơ di động, cảm giác chính mình không bao gồm ở cái "nhóm này" này, chậm chạp không có bước tiếp theo.
Nhưng mà Đặng Sơ Kỳ cho rằng cô không với tới, trực tiếp lấy điện thoại của cô giúp cô quét.
"……"
Vài giây sau, một chấm đỏ xuất hiện trên danh sách.
Không người nào cảm thấy có gì đó không ổn, đương sự Phó Chí Tắc lông mi cũng chưa nhấc miếng nào, không mảy may ngăn trở. Vân Li không muốn tỏ vẻ quá để ý, tắt màn hình, choáng váng cúi đầu ăn gì đó để an ủi.
Cư nhiên.
Thật, thật sự đã add rồi……
–
Vốn dĩ Vân Li muốn trực tiếp về nhà, nhưng Đặng Sơ Kỳ nói sau khi khai giảng thì số lần gặp cô liền ít đi, luyến tiếc cô, khiến cho Vân Li đêm nay đi theo cô nàng ở qua đêm.
Vân Li nghĩ ngày mốt mới khai giảng, thì ngày mai trở về sẽ có nhiều thời gian để thu dọn đồ đạc, liền sảng khoái đáp ứng.
Sau khi ăn xong, đoàn người đi thang máy ra bãi đậu xe.
Phó Chí Tắc lái xe, Phó Chính Sơ ngồi ghế phụ, ba cô gái ngồi ở phía sau.
Trên đường trở về đi ngang qua một siêu thị lớn, Hạ Tòng Thanh nhớ ra đồ tiêu dùng trong nhà gần hết, tạm thời nảy lòng tham muốn shopping một phen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!