Chương 39: Thái phó ngốc

Hàm Đan.

Quần thần châu đầu xầm xì bàn tán, Lý Mục trấn thủ tam quận Thượng Đảng, lúc này ngay cả chào hỏi cũng chẳng buồn mà cứ thế đột ngột trở về Hàm Đan, khiến triều đình suy đoán không thôi, hơn nữa thừa tướng Quách Khai còn nói rõ rằng không được thả người này vào thành, lo sợ có biến.

Nhưng thủ quân Hàm Đan nào dám ngăn cản Lý Mục? Lại nghe rằng Thượng tướng quân chỉ dẫn theo vài thân binh, quần thần thương lượng sau một lúc lâu mới nơm nớp truyền kiến.

Lý Mục sải bước tiến vào Triệu cung, khom người nói: "Thần tiến cử một người cho đại vương"

Quách Khai còn chưa lên tiếng, trên triều đình, giọng nữ tử sau bức rèm châu chậm rãi cất lên: "Lý khanh không ngại đường xa ngàn dặm vội vã về nước, là vì chuyện này sao?"

Lý Mục đáp: "Phải, hiện giờ Trữ quân còn bé, không phân biệt được chính sự, tuy có thái hậu buông rèm chấp chính, nhưng chung quy cũng không phải kế sách lâu dài, ở Thượng Đảng Mục tìm được một người, thuyết phục mấy lần, mới khuyên được y chịu tới Hàm Đan, dốc sức vì Đại Triệu ta"

Bỗng Quách Khai nói: "Như vậy đúng lúc lắm, cũng ngạc nhiên thật, đề nghị mới nãy của thần, không biết thái hậu thấy sao?"

Nữ tử kia chính là thái hậu Triệu quốc, tên Hàn Tinh, lúc này trầm tư không đáp, Lý Mục ngạc nhiên hỏi: "Mới nãy tướng quốc đang thương nghị chuyện gì?"

Quách Khai cười đáp: "Hôm nay thượng triều, lão hủ cũng tiến cử một người cho Trữ quân và thái hậu. Kỳ tài đều có thể kham chức thái phó thái tử, hơn nữa võ đức: kỵ xạ võ kỹ không thứ nào là không thành thục, đã đạt tới cảnh giới tối cao của tạo hóa. Trùng hợp Thượng tướng quân cũng mang người nọ tới, không ngại mời vào điện để thái hậu nhìn chứ?"

Lý Mục cau mày, không biết ứng đối, hồi lâu sau nói: "Vị tiên sinh đó trước mắt đang định cư ở trong thành Hàm Đan, nếu Trữ quân có lòng bái sư, thì phải đích thân tới gặp, mời y về cung"

Triều thần xôn xao, Quách Khai cười lạnh nói: "Kẻ nào lớn lối như vậy, chẳng lẽ là thần tiên chân nhân hay sao?"

Lý Mục mỉm cười nói: "Chính là tiên nhân, thái phó của Trữ quân Tần quốc, Chung Hạo Nhiên"

Bách quan im phăng phắc.

Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, khách khanh bôn tẩu các nước, dốc sức cho quân chủ nhiều trận doanh khác nhau vốn là chuyện bình thường, từ sau khi Tín Lăng quân công Hàm Dương thảm bại, danh tiếng Chung Hạo Nhiên đã được truyền bá xôn xao. Cho dù không vì dạy học thái tử, chỉ bằng vào sức chiến đầu cường hãn của y, nếu có thể ở Tần quốc đứng trước trận đối đầu với đại quân xâm lược, cũng đã đủ tăng thêm không ít uy hiếp, Lý Mục tiến cử Hạo Nhiên khiến thái hậu và chư thần không khỏi nghiêm túc suy nghĩ.

Quách Khai cười một tiếng, nói: "Vị tiên sinh lão thần tiến cử cũng không phải phàm nhân"

"Vương nhi nghĩ sao?" Hàn Tinh ở sau rèm châu thấp giọng hỏi.

Triệu vương gần bảy tuổi ngồi trên ngôi, con ngươi đảo mấy vòng, không biết phải đối đáp thế nào, Lý Mục thấy thế thở dài trong lòng, nói: "Trữ quân còn nhỏ, vẫn nên để thái hậu quyết định đi"

Chợt Triệu vương nói: "Lúc mất, phụ vương có bảo mọi việc phải nghe theo lời Mục thúc"

Thái hậu do dự chốc lát, sau đó nói: "Nếu đã như vậy, Vương nhi cứ theo Thượng tướng quân…"

Quách Khai nói: "Chậm đã, lão thần cũng có một phương pháp"

Lý Mục không vui nhìn sang Quách Khai, chỉ nghe Quách Khai thản nhiên nói: "Vị tiên sinh mà lão thần tiến cử hôm nay hiện vẫn chờ ở ngoài cửa cung, không bằng như vầy, lão thần, thái hậu và thượng tướng quân cùng Trữ quân đi một chuyến, mời hai vị khách khanh đối mặt tranh luận một phen xem…Sau đó để thái hậu và Trữ quân toàn quyền quyết định"

Lý Mục mỉa mai: "Nếu thực sự đúng như lời Quách tướng nói, vậy cũng chẳng có gì không thể, chỉ sợ đều là hạng lừa đời lấy tiếng"

Quách Khai mỉm cười nói: "Đại Triệu ta lấy võ định thiên hạ, người lão thần tiến cử, đương nhiên võ kỹ tinh anh, lấy một chọi trăm"

Hạo Nhiên kéo ngoại bào xuống, thuận tay búng rớt mạng nhện trên mái hiên ra.

Từ Phúc bị Hạo Nhiên chuyển hướng đẩy vào giữa phòng.

"Để hắn đứng đó một hồi đi" Hạo Nhiên cười nói: "Đợi lát nữa bụi bặm bị hắn hút bớt một mớ rồi hẳn ở"

Bạch Khởi: "Ngươi cũng quen thuộc chỗ này nhỉ"

Hạo Nhiên mỉm cười: "Ta và Tử Tân từng ở Triệu quốc một khoảng thời gian, đây vốn là nhà của bọn người Dị Nhân Doanh Chính – Chất tử quán Tần quốc"

Hạo Nhiên nói xong chỉ về phía tiểu viện hướng đông, nói tiếp: "Khi đó hai ta ngụ trong tiểu viện, Doanh Chính với Cơ Đan thường xuyên chạy tới nghe lén…Ừm"

Thời gian thấm thoát thoi đưa, giờ về lại Chất tử quán, Dị Nhân và Lã Bất Vi đã chết, còn hồn Chu Cơ không biết đã trôi giạt về phương nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!