Chương 33: (Vô Đề)

Tàu Triều Tịch viễn dưỡng (4)

"Thôi nào, thôi nào, đừng nóng nảy thế. Họ chỉ là trẻ con thôi mà…" Hy Ban chắn trước mặt họ, sợ không cản được tính khí xấu của Yên Hạ. Mà Yên Hạ quả thật rất nóng tính, liền rút súng ra, dí vào trán Hạ Vũ.

Thật sự y hệt, hoàn toàn giống nhau. Hạ Vũ lần này không hề sợ hãi, chỉ đờ đẫn. Còn đầu ngón tay Mặc An cũng không còn lóe ra tia lửa điện nữa, lần trước Yên Hạ không làm hại sứa nhỏ, lần này cô ấy chắc chắn cũng sẽ không.

"Trẻ con ư? Nếu đúng là trẻ con thì nên ngoan ngoãn ở nhà đi, đã theo đội làm nhiệm vụ thì ở đây không có trẻ con nào hết." Sự tức giận của Yên Hạ có thể nhìn thấy rõ ràng, "Đây là lời cảnh cáo đầu tiên, cũng là cuối cùng, không được tự ý hành động!"

Hạ Vũ như thể lại đi qua một lần quá khứ, không, cậu không phải "như thể đi qua", mà là thực sự đã đi qua rồi. Yên Hạ và Hy Ban đều lặp lại, tuần hoàn.

"Có làm được không? Nếu không làm được, tao sẽ xử lý hai đứa bây ngay bây giờ!" Yên Hạ lại mở miệng.

"Được… bọn em làm được, em xin lỗi, thật sự xin lỗi." Dù thế nào Hạ Vũ vẫn mở miệng xin lỗi, cậu phải tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Tay Mặc An nắm chặt đầu ngón tay cậu, thỉnh thoảng lại nhéo cậu một cái, ám chỉ rằng hắn cũng đã phát hiện ra điều bất thường.

Tiếp theo, Yên Hạ chắc chắn sẽ cất súng đi. Mặc An chú ý nhìn tay cô, không hiểu, đây chính là sự kỳ lạ trong khu vực ăn mòn sao?

Quả nhiên, Yên Hạ cất súng đi: "Không có lần sau, hai bây đã lạc hai tiếng đồng hồ rồi, tất nhiên, là hai tiếng trên đồng hồ bấm giờ của tôi, cụ thể bao nhiêu tiếng thì tôi cũng không biết. Chúng ta còn nhiều kho hàng chưa kiểm tra, nhanh lên!"

"… Được, được ạ." Để làm rõ mọi chuyện, Hạ Vũ quyết định dẫn Mặc An đi thêm một vòng nữa.

Tiếp theo, Hy Ban lại một lần nữa nắn má cậu: "Các em đừng sợ, tính khí cô ấy vậy thôi, thật ra là người tốt lắm. Vừa nãy các em biến mất cô ấy lo lắng lắm đó."

"Xin lỗi." Câu trả lời của Hạ Vũ vẫn như cũ. Tiếp theo, họ sẽ đi về phía trước, liệu có phải đi mãi rồi họ lại biến mất không? Nhưng vị trí hiện tại cách góc rẽ đó rất xa, ít nhất phải đi vài phút. Trong vài phút này, Hạ Vũ và Mặc An có thể làm gì? Có nên nói thẳng về việc mọi người đang bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian không? Liệu họ có tin không?

Dù sao, hai người kia hoàn toàn không hề nhận thức được điều này. Hạ Vũ nghĩ, nếu mình đang nói chuyện bình thường với người khác, đột nhiên bị bảo rằng thời gian đang lặp lại, thì sẽ phải làm sao?

Cậu không có cách nào, Mặc An cũng không có cách nào. Họ còn quá nhỏ bé, có lẽ chỉ có một con đường chết.

"Bây giờ chúng ta đi nhanh thôi, không thì không theo kịp lại bị mắng nữa đó." Hy Ban lặp lại lời nói ban nãy, rồi quay người đi, hệt như lần trước. Mặc An lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu ta, kéo Hạ Vũ đang ngẩn ngơ đứng dậy.

"Xla, đừng sợ." Hắn an ủi Hạ Vũ.

Mặc dù Mặc An không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chắc chắn là không bình thường. Nguy hiểm dưới biển sâu nhiều như vậy, xem ra nguy hiểm trên đất liền cũng không ít. Chẳng qua nhân ngư sinh ra đã định sẵn phải chơi đùa với cái chết nên không quá sợ hãi.

Hạ Vũ khẽ gật đầu, kéo hắn đi theo Hy Ban và Yên Hạ. Nước hình như ngày càng sâu hơn, ban nãy chỉ đến bắp chân, bây giờ đã quá đầu gối rồi, đi lại đã hơi khó khăn.

Khoảnh khắc này, Hạ Vũ đột nhiên có một cảm giác thông suốt, thực ra cơ thể cậu chính là "Tàu Triều Tịch". Nước biển bên ngoài không ngừng vượt qua mực nước ngấn, nuốt chửng tàu hàng. Nước biển bên trong không ngừng dâng lên, có thể nhấn chìm chính mình.

Cậu chính là con tàu, con tàu chính là cậu. Cậu và tàu Triều Tịch là một thể, nước biển muốn đưa họ về nhà…

"Họ biến mất rồi." Đột nhiên, giọng Mặc An kéo Hạ Vũ trở về thực tại.

Hạ Vũ giật mình, tỉnh táo lại. Cậu cúi xuống nhìn, nước biển quả thật đã dâng lên, nhưng không nhanh như tưởng tượng. Ban nãy mình bị sao vậy? Hình như đã cộng hưởng với tàu Triều Tịch. Điều này không đúng, đây là sự ô nhiễm tinh thần của trung tâm ăn mòn, đã bắt đầu xâm chiếm lý trí của cậu rồi!

Thảo nào Ngân Nha nói ở đây chỉ có thể ở lại 24 tiếng, nếu không sẽ không bao giờ rời đi được.

"Họ biến mất như thế nào?" Hạ Vũ lại nhìn về phía trước, trống rỗng.

Mặc An giơ bốn ngón tay: "4 phút, 27 giây."

"Gì cơ?" Hạ Vũ hỏi.

Mặc An nói: "Từ khi họ bắt đầu nói chuyện với chúng ta, đến khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất, mất 4 phút 27 giây, em đã đếm từng giây một."

"Em thông minh quá!" Hạ Vũ chợt thấy có chút hổ thẹn, Mặc An nhỏ tuổi hơn mình, nhưng lại không hoảng sợ đến thế, "Ani, nếu… anh nói nếu, trên con tàu này xảy ra chuyện rất đáng sợ, em nhất định phải bơi ra ngoài."

"Không hiểu." Mặc An lắc đầu, nghe hiểu cũng giả vờ không hiểu.

"Anh biết em nghe hiểu mà, đừng giả vờ nữa." Hạ Vũ vỗ đầu cậu bé, cẩn thận tránh tai vây nhạy cảm của cậu, "Em là nhân ngư, em có thể bơi đi, đừng lo cho anh, nhất định phải nghe lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!