Edit: Sa
Có người đi cùng, thời gian trôi qua nhanh hẳn, cảm giác cứ như chưa nói được mấy câu đã tới nơi rồi vậy.
Cố Chi Thu vẫn xách cái túi đồ giống ngày hôm qua, còn chủ động xách túi lớn túi nhỏ giúp bạn gái.
Kiều Lâm Lâm biết hôm nay đồ của mình khá nặng, ngại để nam thần xách hết, bèn giật lấy túi đồ của anh, sau đó ưỡn ngực khoác tay nam thần, trên đường về ký túc xá còn không quên hỏi chiều nay anh có bận gì không.
Cô hỏi thế đương nhiên là hy vọng kiếm chút thời gian hẹn hò, đáng tiếc Cố Chi Thu đã bận, anh áy náy nói: "Còn có việc chưa hoàn thành, tranh thủ hôm nay làm cho xong."
Tuy Kiều Lâm Lâm hơi hơi thất vọng nhưng cũng biết nam thần rất bận, tuần này anh phải đi trợ giảng, bài vở cũng tăng lên đáng kể, đây là công việc, cô không thể gây sự, bèn khuất phục số mệnh mà gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Tới thư viện ạ?"
Cố Chi Thu gật đầu: "Thư viện an tĩnh, cũng tiện tìm tài liệu."
Kiều Lâm Lâm đáp lời, thầm nghĩ đằng nào cô cũng rảnh, thế tới thư viện với anh vậy, nhưng cô không nói cho anh biết ngay vì muốn tạo bất ngờ, giả vờ động viên chẳng mấy thật tình: "Vậy anh chăm chỉ học bài nhé, cố gắng làm xong sớm."
"Ừ." Cố Chi Thu thức thời bày tỏ: "Buổi tối cùng đi ăn cơm nha."
Kiều Lâm Lâm nghe thế mới cười rộ lên, cũng đúng lúc tới dưới lầu ký túc xá nữ, cô cười toe, trả túi cho anh rồi nhận lại mấy cái túi của mình: "Em lên đây, bái bai."
Nói xong liền xách túi đồ ăn bay vèo lên lầu, không thèm chia cho bạn trai lấy một miếng.
Tất nhiên Kiều Lâm Lâm chưa hẹp hòi tới mức đó, là tại món khâu nhục khó chia ra, chỉ có thể cho bạn cùng phòng ăn, còn bánh nướng thì hồi sáng mẹ cô đã nướng xong và chia ra thành nhiều túi nhỏ để tiện cho cô san sẻ với nhiều bạn, hoàn toàn có thể đưa cho nam thần, có điều lúc trên tàu điện cô hỏi anh có ăn không thì anh từ chối, ấm áp nói để cho cô ăn.
Kiều Lâm Lâm nghĩ thấy cũng đúng, bạn trai của mình là đóa hoa trên cao không dính khói lửa phàm trần, để anh cầm mấy cái bánh đi khắp sân trường thì làm khó anh quá, cũng làm tụt giảm phẩm giá của anh nữa, lát nữa cô mang tới thư viện vậy, anh không ăn thì cầm về cho bạn cùng phòng của anh ăn.
Cố Chi Thu không biết tính toán ân cần của bạn gái, đứng im dõi mắt nhìn cô khuất dạng mới xoay người rời đi.
Kiều Lâm Lâm vừa mở cửa phòng liền được các bạn chào đón nồng nhiệt, chả rõ có phải là đang chờ cô không, đến cả Trình Viên Viên bình thường không chịu ở không thì nay cũng ngồi lì trong phòng, ba người lập tức bỏ điện thoại hoặc máy tính xuống, không chút khách sáo giật lấy túi đồ ăn của cô.
Lão Kiều đựng khâu nhục bằng hộp cơm giữ nhiệt, bây giờ mở nắp ra tuy không bốc khói nghi ngút nhưng thịt vẫn còn nóng, ba người không cần chờ Kiều Lâm Lâm mời mọc đã tự giác cầm đũa ăn ngon lành.
Tuy chưa tới giờ cơm nhưng khâu nhục mà nguội thì rất dở, ký túc xá trường lại không cho sử dụng thiết bị điện, không thể hâm nóng đồ ăn nên chỉ có thể vội vàng giải quyết nó ngay khi còn nóng thôi, coi như là bữa phụ.
Mọi người ăn rất vui vẻ nhưng cũng không phải là ăn không, Mẫn Mẫn vừa gắp thịt vừa với tay lấy ly trà sữa trên bàn đưa cho Kiều Lâm Lâm, sau đó giơ ngón cái: "Tay nghề của cô lại tăng rồi, thương bé Tiểu Kiều trèo đèo lội suối đem thức ăn về cho bọn chị."
Kiều Lâm Lâm cũng không khách sáo, cắm ống hút vào ly trà sữa, sau đó cũng gia nhập đại quân ăn thịt.
Tạ Văn Lệ vừa ăn vừa kể chuyện: "Hôm qua mày về nhà chắc còn chưa biết, mày lại lên hotsearch rồi."
"Hotsearch?" Kiều Lâm Lâm vừa kích động vừa mù mờ: "Trên tàu điện tao lướt Weibo mà có thấy gì đâu."
"Là hotsearch trên diễn đàn trường á má." Trình Viên Viên buồn cười choàng vai cô, ghẹo: "Bộ mày muốn lên hotsearch Weibo lắm hả? Ghê à nha."
Kiều Lâm Lâm quê xệ, thảo nào, cô chỉ là sinh viên bình thường, có tài đức gì mà lên hotsearch chứ.
Có điều lên "hotsearch" diễn đàn trường cũng đủ làm cô bất ngờ, bèn hỏi: "Ủa sao mà tao bị bế lên diễn đàn trường? Dạo này tao đâu có làm gì đâu."
"Mày không làm gì nhưng đại thần thì có, mấy ngày qua thiên hạ đổ xô đi xem ảnh cậu ấy chụp mày ở cuộc thi nhiếp ảnh của trường đó." Mẫn Mẫn hào hứng kể, "Trên diễn đàn bàn tán quá trời, còn so sánh giữa mày và nữ thần Tần ở khoa Nghệ thuật ai xứng với danh hoa khôi của trường hơn nữa."
"Tụi mày đang nói đến Tần… Tần Nhược Vi á?" Kiều Lâm Lâm vô thức nuốt nước miếng, không phải vì vui mừng mà là hoảng hốt.
Lúc báo danh hồi năm nhất, họ đã nghe các anh chị tình nguyện viên khóa trên nói khóa của họ cả nam lẫn nữ đều rất đẹp, sau đó thực tế cũng chứng minh điều ấy.
Kỳ học quân sự vừa kết thúc, trong cuộc bình chọn nam vương và hoa khôi của trường, Cố Chi Thu đã đánh bại đàn anh năm tư của khoa Tài chính để trở thành nam thần thế hệ mới, Tần Nhược Vi cũng thắng áp đảo đàn chị năm ba cùng khoa Nghệ thuật để trở thành hoa khôi của trường.
Nam nữ thần đều thuộc về khóa mới, đủ để chứng minh nhan sắc lẫn tài năng của khóa họ.
Đối với Kiều Lâm Lâm, cuộc bình chọn nam vương và hoa khôi của trường lúc ấy là cuộc chiến của thần tiên, cô còn chẳng lọt vào bảng đề cử, có khoa Nghệ thuật người đẹp như mây thì rất khó để những khoa khác giành được cơ hội, huống chi khi đó Kiều Lâm Lâm còn chưa chăm chút ngoại hình, hồi cấp ba cũng không có tiếng tăm gì, nửa mống fan cũng không có, được lọt vào bảng đề cử hoa khôi của khoa đã là tốt lắm rồi, cô không dám nghĩ đến danh hiệu hoa khôi của trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!