Edit: Sa
Thường ngày nếu Cố Chi Thu nhận được tin nhắn than thở của Kiều Lâm Lâm, cho dù không biết rõ tình huống thì xuất phát từ trách nhiệm của bạn trai, anh sẽ vẫn ôn tồn an ủi cô.
Nhưng hôm nay anh vừa nhìn thấu bản chất nói dối không chớp mắt của cô nên khi nhìn mấy chữ "Hu hu hu", chẳng những không thông cảm mà còn thấy hơi buồn cười, nhanh chóng nhắn tin trả lời: "Ăn sáng no quá? Xin lỗi, anh còn trên tàu điện ngầm, không thể thấu hiểu được."
Đang chờ bạn trai dỗ dành, tốt nhất là ôm hôn cưng nựng, Kiều Lâm Lâm nghe tiếng thông báo Wechat thì vội vàng mở ra xem, sau khi đọc được câu trả lời của bạn trai, nụ cười mong đợi thoắt cái cứng lại.
Cô và Cố Chi Thu hiện không ở gần nhau nên không biết ánh mắt anh là lạnh lùng hay trêu đùa, nhưng đọc thì có cảm giác rất lạnh lùng, rất cạn tình, rất vô lý.
Nhưng vì sao lại như vậy chứ? Nam thần không an ủi cô thì thôi, lại còn nói mát, khác thường cứ như bị ai nhập vậy, chẳng lẽ cô đã vô ý đắc tội anh?
Kiều Lâm Lâm vừa hoang mang vừa tủi thân, nhưng vì tin tưởng nam thần, biết anh không phải người vô duyên vô cớ cáu kỉnh nên cô dằn sự khó chịu trong lòng xuống, cố gắng nhớ lại hôm nay cô đã sai ở đâu.
Buổi sáng lúc xuất phát họ vẫn còn rất tốt, cái này thì không có gì phải đắn đo cả, nam thần chẳng những ân cần mua bữa sáng cho cô mà còn chủ động xách đồ đạc giúp cô, chứng tỏ khi đó cô còn chưa đắc tội anh; quãng đường ngồi tàu điện ngầm và xe buýt cũng rất hòa hợp, họ nói cười rôm rả, không cự cãi gì, do đó vấn đề hơn phân nửa là từ lão Kiều nhà cô.
Khóa được mục tiêu, kết hợp với câu "bữa sáng ăn no quá" của nam thần, Kiều Lâm Lâm mạnh dạn suy đoán chẳng lẽ là vì cô nói dối lão Kiều rằng cô chưa ăn sáng? Nghe thì có vẻ vô lý nhưng Kiều Lâm Lâm đặt mình vào góc độ của nam thần để cẩn thận suy nghĩ, nam thần không ngại vất vả mà mới sáng sớm đã tới căn tin mua bữa sáng nóng hổi cho cô, cô cũng ăn rất khoan khoái, ấy vậy mà lại nói với lão Kiều là cô chưa ăn gì sắp chết đói đến nơi, như vậy có khác nào phủ nhận tất cả sự hy sinh của anh? Thảo nào nam thần không vui, nếu đổi lại là cô, có khi cô còn phát nổ ngay tại chỗ ấy chứ.
Càng nghĩ càng thấy nam thần quá khó khăn, tuy Kiều Lâm Lâm vẫn cảm thấy mình vô tội, cô không hề có ý phủ nhận công lao của anh mà chỉ nói dối để lừa lão Kiều thôi, nhưng rốt cuộc là cô suy nghĩ không chu toàn, vì vậy ai tủi thân thì được chứ không tới lượt cô.
Kiều Lâm Lâm hơi chột dạ, yếu ớt gửi tin nhắn hỏi: "Anh giận hả?"
Nhận được tin nhắn, Cố Chi Thu nhướn mày ngạc nhiên, suy cho cùng anh cũng là thanh niên có người yêu, qua lại đã lâu, ít nhiều cũng biết vài "ám ngữ" của đôi lứa yêu nhau, ví dụ như nếu bạn gái dè dặt hỏi "anh giận hả" thì có nghĩa là "em sai rồi".
Cố Chi Thu không ngờ chỉ một câu đơn giản của anh lại khiến cô chủ động nhận lỗi, không thể không nói là niềm vui bất ngờ, điều này cũng giúp anh nhận ra bình thường anh dung túng cô vô điều kiện quá thể, thỉnh thoảng vẫn nên cứng rắn một chút để cô biết giới hạn.
Vì vậy, Cố Chi Thu không vội chấp nhận lời xin lỗi của cô mà tiếp tục ẩn ý trả lời: "Em nói xem vì sao anh giận?"
Kiều Lâm Lâm đang cầm điện thoại bỗng thấy hơi run, những lời này chứng tỏ nam thần rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, vốn nghĩ cô xin lỗi thì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng giờ cô không dám qua loa nữa, nằm co ro trên giường ngoan ngoãn gõ chữ: "Em xin lỗi, em sai rồi, ban nãy em nên tìm lý do tốt hơn chứ không nên nói dối bố em là chưa ăn sáng vì như vậy đã đạp đổ việc anh vất cả mua bữa sáng cho em…"
Kiều Lâm Lâm thành tâm thành ý nói xin lỗi, phía sau còn một đoạn dài ngoằng giải thích sự bất dĩ của mình.
Đáng lẽ cô có thể gửi tin nhắn thoại để đỡ tốn công nhưng hiện giờ đang ở nhà, hai phòng ngủ nhà họ chỉ được ngăn cách bằng tấm vách nhựa, hoàn toàn không có hiệu quả cách âm, nếu cô gửi tin nhắn thoại cho nam thần, có khi anh còn chưa nghe được thì lão Kiều ở bên kia vách ngăn đã nghe rõ ràng rành mạch hết rồi.
Hết cách, cô chỉ có thể không ngại vất vả mà gõ chữ thôi.
Không biết nam thần có thể nể tình cô gõ nhiều chữ mà tha thứ cho cô hay không.
Cố Chi Thu đọc xong đoạn văn xin lỗi đầy chân thành của cô, không hề cảm thấy cô vất vả gõ chữ mà chỉ thấy bất đắc dĩ: "Em nghĩ anh giận vì hồi sáng rõ ràng em đã ăn bữa sáng do anh mua nhưng lại nói dối chú Kiều là chưa ăn gì?"
Kiều Lâm Lâm dè dặt hỏi lại: "Không phải sao ạ?"
Cố Chi Thu: …
Cố Chi Thu dở khóc dở cười, cảm thấy mình quá ngây thơ khi nghĩ cô chủ động nhận lỗi, cơ bản là cô không hề biết vấn đề nằm ở đâu.
Anh không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, lời ít ý nhiều: "Đúng vậy, anh khá để ý việc em lừa gạt chú Kiều."
Kiều Lâm Lâm học khoa Tiếng Trung ở trường danh tiếng cũng không phải là phí tiền, nhanh chóng phát hiện trọng điểm của nam thần hình như ở chữ "lừa gạt", bèn biện minh: "Em nói dối thiện ý mà, vì muốn nhanh chóng đuổi bố em thôi chứ bộ."
"Nghĩa là em cảm thấy quan hệ của chúng ta không được phép ra ngoài ánh sáng?"
Cố Chi Thu nói thẳng vào vấn đề làm Kiều Lâm Lâm sợ đến mức suýt lăn xuống giường, cho rằng mình thể hiện quá rõ ràng nên bị nam thần phát hiện suy nghĩ thật của mình.
Mà nếu nam thần đã biết tâm tư của cô thì liệu anh có bằng lòng đi Thập Sát Hải chơi qua đêm với cô không?
Kiều Lâm Lâm rối rắm vô cùng, trong đầu toàn lo lắng mình không được ngủ với nam thần, nào còn tâm trí đâu nhắn tin nữa.
Cố Chi Thu đợi vài giây không thấy tin trả lời cũng dần hối hận, sợ mình nặng lời, bèn giải thích: "Ý anh là sau này gặp phải tình huống như vậy thì đừng nói dối, cứ nói thật là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!