Chương 4: (Vô Đề)

Kiều Lâm Lâm thừa nhận mình phản ứng hơi thái quá, nhìn kỹ sẽ thấy Cố Chi Thu chỉ đang giảng bài cho đối phương, vì thư viện yêu cầu giữ trật tự nên chỉ có thể ghé lại gần nói nhỏ giọng mới không ảnh hưởng tới người khác. Còn về phần chỗ ngồi của cô bị chiếm đoạt thì cũng chỉ là do cô tự nghĩ thế, trong thư viện không có chỗ nào là dành riêng cho ai cả, mà bên cạnh bạn trai cô cũng chỉ còn mỗi chỗ đó thôi, cô gái kia đâu thể đứng hoặc quỳ để nghe giảng được, mà bàn ở thư viện rất to, không thể ngồi ở đối diện được vì hai người cố rướn đầu cũng chưa vượt nổi nửa cái bàn, cho nên chỉ còn cách tạm thời trưng dụng chỗ trống bên cạnh anh thôi.

Kiều Lâm Lâm hiểu rõ điều đó nhưng vẫn rất khó chịu, không chỉ vì nữ sinh kia rất xinh đẹp mà còn vì cô nhận rõ tâm tư của cô ấy. Cô biết bạn trai mình là nam thần học đường, đi trong sân trường vơ đại cũng kiếm được fans của anh, không phân biệt nam nữ, một lưới tóm gọn, nhưng phần lớn fans của anh đều giống như bạn cùng phòng cô, chỉ biết nói miệng chứ đứng trước mặt nam thần là ai nấy câm như hến, ngay cả chủ động bắt chuyện cũng không dám, nhờ vậy mà quá trình theo đuổi nam thần của cô vô cùng thuận lợi vì chẳng có tình địch đích thực nào cả.

Nhưng nữ sinh này có thể nhờ đúng Cố đại thần giảng bài thì không thể chưa nghe qua chiến tích vĩ đại của anh. Biết bạn trai cô "trâu bò" mà còn không ngại khó xông lên chứng tỏ cô em này to gan lắm đây.

Nữ sinh kia đã thành công thu hút được sự chú ý của Kiều Lâm Lâm, cô hơi bực bội, làm sao đây, cô không còn là chùm pháo hoa sặc sỡ sắc màu duy nhất nữa = =

Trong lúc cô khiếp đảm, Cố Chi Thu đang cúi đầu giảng bài cho nữ sinh kia tựa như cảm nhận được sự tồn tại của cô, ngẩng đầu lên cười với cô, sau đó lại cúi đầu giảng bài, có điều nhìn tần suất mấp máy môi là biết anh đang đẩy nhanh tốc độ, bấy giờ Kiều Lâm Lâm không quá lo lắng nữa.

Thấy bạn trai cười với mình, tâm trạng của Kiều Lâm Lâm rất tốt, cũng biết anh thoạt trông rất ôn hòa nhưng thực chất lại cực kỳ khó gần, trước kia cô đã dùng mọi kỹ năng mới thành công hạ gục anh, những kẻ khác muốn dây dưa với bạn trai cô nào có dễ.

Song tình thế biến chuyển đột ngột, một giây sau, niềm vui của cô không còn lại chút gì, nữ sinh nhờ Cố Chi Thu giảng bài cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô rất kỳ lạ, mắt mở to, con ngươi co lại, trông cứ như gặp ma, tuy cô ấy lập tức cúi đầu, nhìn như đang nghe Cố Chi Thu giảng nhưng Kiều Lâm Lâm vẫn bắt được ánh mắt của cô ấy, đó là sự khó tin cực độ. Chẳng lẽ cô ta cho rằng cô không xứng với nam thần? Kiều Lâm Lâm cảm thấy mình bị xúc phạm.

Trí tưởng tượng của Kiều Lâm Lâm đã bay cao bay xa, cô biết trong mắt người ngoài, mình cũng được coi là nữ thần, cần nên thân thiện để bảo vệ hình tượng, nhưng nhìn thấy thái độ của đối phương, cô không muốn ép mình tươi cười chào hỏi, vì vậy bèn mím môi bực bội đi tới đằng sau Cố Chi Thu, bực bội không lên tiếng.

Cố đại thần canh thời gian rất chuẩn, chờ cô mè nheo đi tới thì anh cũng đã giảng xong, khách sáo nói với nữ sinh kia: "Mẫu bài này rất thường xuyên được cho vào đề thi, nếu được thì nên làm nhiều hơn."

Kiều Lâm Lâm còn tưởng nữ sinh đó là đàn em khóa dưới của khoa anh, nhưng nghe anh nói thì hình như cô ấy hỏi đề toán, cô tò mò nhìn thử, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của Cố Chi Thu.

Cố Chi Thu ngẩng đầu nhìn cô, nhoẻn môi cười, khuôn mặt xa cách bỗng trở nên ấm áp, giọng nói vẫn lành lạnh như nãy giờ, "Xin lỗi, bạn gái của tôi tới rồi."

Nói đến nước này, cho dù nữ sinh còn vấn đề muốn hỏi thì cũng không hỏi được nữa, luống cuống thu dọn sách vở, đỏ mặt nói: "Xin lỗi đã làm trễ nãi thời gian của anh, cảm ơn anh."

Ban nãy Kiều Lâm Lâm chỉ thấy ngũ quan của cô gái này rất đẹp, khi cúi đầu toát ra vẻ rung động lòng người, đến gần mới phát hiện da của cô ấy cực kỳ đẹp, vừa trắng vừa mịn, khi đỏ mặt trông quyến rũ lạ thường.

Nhưng lòng cô lặng như nước, bạn trai đã tự giác vậy rồi, cô còn lo lắng cái gì?

Mình còn chưa nói gì, bạn trai đã chủ động đuổi cô em xinh đẹp đi, tâm trạng của Kiều Lâm Lâm rất tốt, cười tít mắt ngồi xuống cạnh anh, không phải là cô không có nguyên tắc mà là cô không trách Cố Chi Thu, quá được yêu thích đâu phải là lỗi của anh.

Nam thần vẫn rất chu đáo, cuốn sách được chọn cho cô đã đặt sẵn trên bàn, thẻ kẹp sách vẫn kẹp ở trang hôm qua đọc dở, Kiều Lâm Lâm vui vẻ lật sách ra, sau đó thần xui quỷ khiến nhìn ra cửa. Nữ sinh kia đã thu dọn túi xách và đi ra ngoài, lúc tới cửa còn ngoái đầu nhìn, ánh mắt giao nhau, Kiều Lâm Lâm chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương quá kỳ lạ, không phải là sự hâm mộ hay ghen tị thường thấy mà nó rất phức tạp, phảng phất còn có cảm giác tang thương?

Chắc là mình nhìn nhầm rồi, cô bé này có vẻ là đàn em khóa dưới, lấy đâu ra cảm giác tang thương. Kiều Lâm Lâm quay đầu lại, vứt chuyện này đi, cô ngâm mình ở thư viện cùng nam thần có phải là ngồi không đâu, phải đọc cho hết quyển sách đó, hơi đâu nghĩ ngợi lung tung.

Nhưng ánh mắt trước khi đi của nữ sinh đó rất kỳ lạ, thấy cô mà hệt như thấy ma nên vẫn để lại dấu ấn trong lòng Kiều Lâm Lâm.

Đọc sách xong, sau khi cùng nhau ăn tối ở căn tin, trên đường Cố Chi Thu đưa cô về ký túc xá, Kiều Lâm Lâm hỏi: "Cô gái hồi chiều hỏi bài anh là ai thế?"

Cố Chi Thu lập tức dừng lại, không phải vì thấy vấn đề này khó trả lời, đôi mắt sáng ngời có phần lạnh nhạt của anh ánh lên vẻ hoài nghi, nội tâm đại khái là: bạn gái của mình không thể nào ngu như vậy được.

Kiều Lâm Lâm không thấy xấu hổ mà còn kiêu căng ưỡn ngực, quật cường nhìn anh, cô có nguyên tắc là không thể bỏ qua cho bất cứ cô gái nào ve vãn bạn trai mình.

Đối mặt với sự càn quấy chính đáng của bạn gái, Cố đại thần bại trận, dứt khoát cho đáp án.

"Không biết?" Kiều Lâm Lâm ngạc nhiên, "Chẳng lẽ cô ấy không phải ở khoa anh?"

Cố Chi Thu lắc đầu, vẫn ba chữ: "Anh không biết."

Kiều Lâm Lâm chẳng những không thất vọng mà còn thấy vui mừng, không biết mới tốt, chứng tỏ anh không chú ý tới cô gái đó. Nhưng cô vẫn cứ băn khoăn về cô ấy mãi, lại hỏi thêm, "Trước kia anh từng gặp cô ấy chưa?"

Lần này Cố Chi Thu không lắc đầu, hiếm khi không chắc chắn như vầy: "Không biết có phải là cô ấy không."

Đúng là có dính líu kìa. Tim Kiều Lâm Lâm thoáng ngừng đập, vội hỏi: "Như nào?"

"Có hai lần gặp một nữ sinh lúc chạy bộ buổi sáng ở sân vận động, nhìn hơi giống."

"Nhìn?" Lông mày Kiều Lâm Lâm căng ra thành một đường thẳng tắp, suýt thì khóc lóc than thở, lên án: "Anh bảo là dậy sớm tập thể dục, hóa ra là đi ngắm gái?"

Cố Chi Thu: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!