Chỉ là nghe được thanh âm này, nhìn thấy đôi tay này, cảm nhận được cảm giác làn da chạm vào nhau, Tần Thư cũng nhũn cả người.
Người phía sau chắc cũng mặc tây trang, không có cài nút áo khoác, cà vạt màu đỏ sậm theo động tác nghiêng người của hắn dừng ở trên vai Tần Thư.
Tần Thư chậm rãi ngẩng đầu, ánh vào trong mắt chính là hàng mi dài rũ, nếp mí mắt, và đôi mắt thâm thúy —— sao lại có người đẹp đến như vậy, phạm quy rồi! Hắn lại không biết a a a a a!
Trong trò chơi, màn hình một lần nữa sáng lên, Hàn Tín của Tần Thư đứng ở bên uống nước suối, vẫn không nhúc nhích.
Giờ này khắc này, trong mắt trong lòng hắn tất cả đều là Tạ Lan Chi, cũng chỉ có Tạ Lan Chi, làm gì còn tâm tư để chơi trò chơi nữa.
Tạ Lan Chi nhắc nhở hắn: "Em sống lại rồi."
Tần Thư còn chưa tỉnh lại từ trong niềm vui nhìn thấy Tạ Lan Chi, hốt hoảng mà "À" một tiếng.
Tạ Lan Chi nhẹ nhàng cười, "Thật sự muốn anh giúp à, vậy đi thôi."
Tay hắn lớn hơn của Tần Thư nhiều, lòng bàn tay phủ trên mu bàn tay, mang theo ngón tay của hắn, cùng nhau ấn nút điều khiển trên màn hình, giống như đang dạy bạn nhỏ cách cầm đũa.
Đầu ngón tay và mặt ngay lập tức đỏ bừng.
Hắn bị Tạ Lan Chi thao túng, Hàn Tín bị hắn thao túng, đi đến khu rừng, vừa vặn nhìn thấy pháp sư bên kia, hắn dùng toàn bộ chiêu của Hàn Tín, nước chảy mây trôi giết đối phương.
Tần Thư thở phào, cuối cùng dừng lại, "anh, anh khom lưng như vậy không mệt sao?"
"Còn ổn."
"Vậy xem ra eo của anh rất khỏe."
Tạ Lan Chi ý cười vi diệu, "lời này của em có thể để đến chỗ khác nói hay không."
Tần Thư ngốc ngốc, "chỗ nào?"
Tạ Lan Chi hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Muốn anh đỡ mệt, chúng ta có thể đổi cách khác để chơi."
"Chơi thế nào."
Tạ Lan Chi thấp giọng nói: "em nhườn chỗ cho anh."
"Hả? Vậy em ngồi ở đâu giờ."
"Trong lòng ngực anh đi."
"!!!"Giọng Tạ Lan Chi nhàn nhạt, nghe không ra hắn đang nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng cái này không quan trọng, dù sao vô luận là thật là giả, Tần Thư cũng đều chịu không nổi.
Tần Thư tưởng tượng hình ảnh kia: Hắn ngồi ở trong lòng Tạ Lan Chi, Tạ Lan Chi giống như bây giờ, tay cầm tay mà dạy hắn chơi......
Bình oxy, thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, dây truyền dinh dưỡng, mau đưa hết thảy cho ông aaaaaaaa!
Hắn ma xui quỷ khiến mà nhớ tới em gái hội trưởng hội Nhiếp Ảnh, nếu nàng ở hiện trường, phỏng chừng sẽ ngất xỉu trong biển đường, cần người bấm huyệt nhân trung cấp cứu, "Lan Thư" thật sự đu quá ngon, hắn cũng muốn đu, nhưng mà Tạ Lan Chi đã có hải vương ở trong lòng ô ô ô ô.
Tần Thư chậm chạp không phản ứng, Tạ Lan Chi đuổi theo hỏi: "em không muốn?"
Tần Thư miệng khô lưỡi khô, không khỏi li3m li3m môi, "Em không phải, em không có.
Nhưng mà ở đây nhiều người." Hắn không muốn mất đi cơ hội này, lại bổ sung một câu: "Lần sau được không?"
Thao.
Tạ Lan Chi khó nhịn ở trong lòng nhẹ mắng một câu thô t ục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!