Chương 45: (Vô Đề)

Nếu hắn thật sự đẹp như vậy, hắn hy vọng...

Sinh nhật Từ Ninh tháng mười hai, thời gian Sở Thành còn không nhiều lắm.

Ngủ trưa tỉnh dậy, Tần Thư nhìn thấy Sở Thành nằm trên giường đối diện xem di động, biểu cảm thay đổi thất thường, mỗi một biểu cảm đều có thể trực tiếp lấy làm meme.

Trước mắt hắn đã có được [ kinh ngạc ngây người ], [ đây mẹ nó đều được ], [ khó tin ],[ diệu kì vãi ].

"Mày đang xem cái gì?"

Sở Thành khiếp sợ, cực kỳ giống học sinh tiểu học lén xem sách 18 + bị ba mẹ bắt được, "tao......! tao đang học."

Tần Thư nằm nghiêng, một tay ôm ôm gối, một tay xoa đôi mắt, "Học cái gì vậy, tao cũng muốn học."

Sở Thành hàm hàm hồ hồ: "mày không cần học."

"why?"

"Bởi vì mày là chó độc thân."

Có cái gì mà chó độc thân không cần học? Tần Thư phát hiện mờ ám, lộ ra nụ cười, "mày không cần giải thích, tao hiểu rồi."

Huyệt thái dương của Sở Thành nhảy thình thịch, "Mày hiểu cái quái gì! Tao đang tìm quà sinh nhật cho Từ Ninh."

"À!" Tần Thư có chút thất vọng, "Mày tính tặng cậu ấy cái gì?"

"Tao đã xem mấy cái rồi, còn chưa nghĩ xong nên tặng cái nào."

"Chuyện này còn phải nghĩ? Ai mà chê quà nhiều chứ, đương nhiên là," Tần Thư giơ tay lên, chậm rãi nắm bàn tay lại, "muốn hết!"

Sở Thành như suy tư gì, "mày nói đúng."

Tần Thư tiếp tục chỉ điểm giang sơn, "Mày có thể mua một cái hộp thiệt là đẹp, bỏ hết quà vào, để Ninh Ninh tự mình vớt ra."

"Vớt? Vớt cá? Nói mới nhớ lâu rồi không ăn lẩu."

Tần Thư thành công bị dẫn lệch, vứt chuyện tặng quà cho Từ Ninh ra sau đầu, "Hình như là vậy á.

Cuối tuần đi ăn đi, tao mời."

"Được, kêu thêm bọn anh Lan."

Tục ngữ nói, bùng người hôm trước, hôm sau người bùng.

Sở Thành và Lữ Nho Luật bùng kèo bóng bàn với Tần Thư, Tần Thư cũng bùng kèo lẩu với họ, cho dù hắn không phải cố ý, vẫn làm hai người lạnh mặt.

Lữ Nho Luật: "Ra đời lăn lộn quan trọng nhất là gì? Trả lời anh, hiện tại phải trả lời anh!"

Tần Thư thật ngượng ngùng, "Chuyện đến nước này, em cũng chưa nghĩ tới.

Nhưng đó là anh trai em, anh ruột đó, là loại sẽ cho em tiền tiêu vặt, em không thể từ chối ảnh mà."

Ngày hôm qua Tần Thư nhận được điện thoại của Tần Họa, Tần Họa nói cuối tuần bạn học đại học của hắn kết hôn, hắn vốn tính bay qua tham gia hôn lễ, nhưng một hạng mục lớn của công ty xảy ra vấn đề, hắn không thể không ra nước ngoài xử lý.

Hôn lễ về không kịp, nhưng tiền mừng đã gửi 699999, nói thế nào cũng phải đến tiệc cưới ăn bù lại số tiền đó.

[ chú Tần: anh cảm thấy một mình em có thể ăn nổi 699999? ( cười khóc) ]

[ anh hai: Tiệc cưới mắc nhất là rượu, mày uống nhiều chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!