Anh, thể lực của em thật sự không tồi mà.......
Lữ Nho Luật cũng cảm thấy bạn cùng phòng của hắn mắt mù, nhưng hắn không giống Tần Thư phẫn nộ như vậy, ngược lại cảm thấy với bản lĩnh của Tạ Lan Chi, làm hải vương về bờ cũng chỉ là chuyện trong mọt giây.
"Có một nói một, lớn lên đẹp mới kêu trà xanh, lớn lên xấu thì đó là người khổng lồ xanh."
"Chẳng lẽ lớn lên đẹp liền có thể muốn làm gì thì làm sao?!"
Lữ Nho Luật mỉm cười, "Xin lỗi, lớn lên đẹp thật sự có thể muốn làm gì thì làm.
Hiện tại tam quan của mọi người không phải đều đi theo ngũ quan sao."
Tần Thư hết chỗ nói rồi, "Nói nửa ngày vậy mà anh lại đứng về phía hải vương! Coi như em nhìn nhầm anh Lữ Nho Luật!" Hắn làm bộ muốn kẹp đùi gà, "Đùi gà trả em."
"Đừng nóng vội mà tiểu Tình Thư," Lữ Nho Luật dùng chiếc đũa kẹp lấy chiếc đũa của Tần Thư, "Anh cũng chẳng nói không giúp em."
Tần Thư ngữ khí mềm xuống dưới, "Anh Luật......"
"Bất quá, lần trước anh hỏi anh Lan chuyện hải vương, nó còn kêu anh cút." Lữ Nho Luật hèn mọn nói, "anh tận lực giúp em, nhưng anh không nhất định có thể làm được."
Tần Thư thông cảm cho địa vị của Lữ Nho Luật trước mặt Tạ Lan Chi, lộ ra tươi cười, nói: "Không quan hệ, có thể có một chút manh mối thì một chút.
Cảm ơn anh Luật, về sau em sẽ cho anh Luật thêm đùi gà!"
Lữ Nho Luật vui tươi hớn hở mà ăn đùi gà, "Một chàng trai như em, đáng yêu như vậy thì không tốt lắm đâu."
"Chỉ là đáng yêu còn chưa đủ." Tần Thư thuận miệng nói, "Em còn phải chữa khỏi bệnh mù này của ảnh để ảnh nhìn cho rõ!"
Lữ Nho Luật đùi gà "Bang kỉ" rơi vào hộp cơm, "hả?"
Vì đùi gà của Tần Thư, Lữ Nho Luật vắt hết óc dụ Tạ Lan Chi nói, nhưng mà Tạ Lan Chi cũng không để ý hắn, hắn không thể không áp dụng thủ đoạn cường ngạnh.
Tiết thực nghiệm, Tạ Lan Chi là người đầu tiên hoàn thành thực nghiệm, đang chuẩn bị tìm thầy tới nghiệm thu, Lữ Nho Luật đứng tấn một cái, chặn đường hắn, sau đó ngón tay hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mở chốt máy tính của Tạ Lan Chi.
Tạ Lan Chi hờ hững mà nhìn hắn, "Có bệnh?"
"Trả lời vấn đề của tai, nếu không......" Lữ Nho Luật giật giật lông mày, điên cuồng ám chỉ.
Tạ Lan Chi biết Lữ Nho Luật chỉ được cái miệng, không có can đảm thật sự làm cái gì, "Ấn đi."
Lữ Nho Luật: "???"
"Làm lại cũng chỉ 10." Tạ Lan Chi nhàn nhạt nói, "Bất quá tao có thể bảo đám, về sau mỗi một tiết thực nghiệm, mày đều sẽ là người nộp muộn nhất."
Lữ Nho Luật xám xịt mà lấytay ra, cười làm lành nói: "Tao nghịch ngợm tí thôi mà."
Hai chữ " nghịch ngợm" làm Tạ Lan Chi trầm mặc hai giây, "Cút."
Thủ đoạn cường ngạnh tuyên cáo thất bại, Lữ Nho Luật chỉ có thể chậm đợi thời cơ.
Tiết thực nghiệm kết thúc, hai người cùng mấy nam sinh cùng lớp vào thang máy.
Cùng lớp ba năm, mọi người đều đã quen, nói chuyện cũng không cố kỵ gì.
"Ai Anh Lan, mấy hôm trước đi tiết của nam hai làm gì," một nam sinh hỏi, "bạn gái của tao tò mò chết, nói mày chắc chắn là vì bạn gái nhỉ."
Tạ Lan Chi không để bụng mà cười cười, "Mày nói phải thì là phải."
Các nam sinh một mảnh ồ lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!