Chương 40: (Vô Đề)

419, Lữ Nho Luật đang ngồi ở trên ghế của Tần Thư cùng Sở Thành, ăn gà.

Hai người nhìn thấy Tần Thư, như là bị thương mà nhìn thấy đồng đội, hai mắt ngao ngao tỏa sáng.

Lữ Nho Luật: "A a a a tiểu Tình Thư, trong mưa trong gió anh đang đợi em!"

Sở Thành: "Của tao là mỳ xào cay đúng không?"

Tần Thư: "Đúng vậy."

Sở Thành: "Không có hạt mè?"

Tần Thư nhẫn nại: "......! Không."

Sở Thành: "mày có kêu ông chủ thêm hành và tiêu nhiều chút không?"

Tần Thư đem một đống đồ ăn khuya ném lên trên bàn, "mày thích ăn thì ăn, bớt hành hạ lỗ tai tao."

Bữa ăn khuya vừa đến, Lữ Nho Luật cũng không có tâm tư ăn gà, muốn kết thúc nhanh, di chuyển rất vội, không bao lâu đã bị thu đầu.

Sở Thành một bên mắng hắn một bên tiếp tục, một người lăn lộn đến vòng chung kết, cuối cùng nhờ xe mà lấy được vị trí thứ 3.

Tần Thư cùng Lữ Nho Luật đã sớm ăn, Sở Thành mở hộp cơm, vùi đầu làm một lèo, mì xào trong chốc lát liền ít đi một phần ba.

Lữ Nho Luật chậm rì rì mà lột tôm hùm đất, vươn hai đầu ngón tay, nói: "Đã hai năm, mỗi lần nhìn thấy Sở Thành ăn cơm đều phải nói những lời này —— chậm một chút, không ai cướp của mày, ăn một bữa cơm còn có thể giống tức giận đến vậy."

Sở Thành nuốt đồ trong miệng xuống, uống lên miếng nước, nói: "Đã quen, em ăn chậm không được."

Tần Thư cầm sinh tố dâu tây, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ mà uống, "Mày ở trước mặt Ninh Ninh cũng như vậy?"

"Đúng vậy."

"Cậu ấy không chê tướng ăn của mày?"

"Không" Sở Thành trong giọng nói mang theo tự hào, "Ảnh nói ảnh thích nhìn bộ dạng lúc tao ăn cái gì đó."

Tần Thư mỉm cười, không sai, hắn lại get được rồi.

Có thể tuỳ thời tuỳ lúc mà ăn được đường, ngẫu nhiên còn có thể tận mắt nhìn thấy CP phát đường

- loại kh0ái cảm này, ngoài hắn còn có ai? Còn, có, ai?! Hắn không có biện pháp chia sẻ với người khác!

A, vô địch là cỡ nào, cỡ nào tịch mịch!

Một ngụm bia thiếu chút nữa bị Lữ Nho Luật phun ra, "đây......! Từ Ninh có phải hay không cũng thích mày?"

Sở Thành sửng sốt, đem một nửa phần mì xào còn lại vét sạch vào trong miệng, "anh Vân, anh thật sự cảm thấy như vậy sao? Anh cảm thấy ảnh thích em?"

Hắn lại chả thích mày, người ta đã mập mờ dụ mày hôn rồi, cũng là do mày quá khờ nên mới nhìn không ra.

"Không không không, anh không biết, anh chỉ thuận miệng nói thôi." Lữ Nho Luật chỉnh thái độ nghiêm túc lại nói, "Cũng có thể là do con người Từ Ninh vẫn luôn khá tốt, đối ai cũng đều ôn ôn nhu nhu, cho dù ghét bỏ mày chắc cũng sẽ không nói ra.

Haizz, đều là đại soái ca, vì sao anh Lan không thể giống hắn, đối với người ta tốt một chút chớ."

Sở Thành giống Husky bị chủ nhân răn dạy, cái đuôi lập tức gục xuống.

"Mày đừng nghe anh Vân nói bừa," Tần Thư an ủi nhãi con, "Ninh Ninh ôn nhu với những người khác......" Hắn chỉ vào đầu tôm bị Lữ Nho Luật bẻ xuống trên bàn, "Đại khái chỉ bằng cái đầu tôm này; nhưng hắn ôn nhu với mày, nhiều như toàn bộ con tôm hùm đất vậy! Mày với cậu ấy mà nói, chắc chắn là đặc biệt.

Còn có," Tần Thư nhìn về phía Lữ Nho Luật, "anh Lan sao lại không tốt với người khác chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!