Chương 31: (Vô Đề)

Sau khi ăn no nói lời thật lòng...

Tạ Lan Chi vừa đến, phong cách phòng 419 từ nam sinh đại học hằng ngày chém gió một giây liền biến thành truyện tranh thiếu nữ cả ngày nói chuyện yêu đương.

Hắn hôm nay mặc một cái áo khoác dài màu đen, ngoài hai túi hai bên trái phải thì không có họa tiết gì khác, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng thuần, trên cùng mở hai nút áo, trong tay xách theo túi du lịch, đẹp một cách tùy tiện.

Tổ ba người trai thẳng, quỷ đen tối, thuần gay không hẹn mà cùng cảm thán ở trong lòng: Đẹp trai quá má ơi.

"Ai ya, tao nói tiểu Tình Thư đó." Lữ Nho Luật một phen ôm bả vai Tần Thư, ngả ngớn mà dùng ngón tay khều cằm Tần Thư, "Nhìn gương mặt tuấn tiếu này cùng váy hoa ngắn xem, vợ nhỏ góa chồng lẳng lơ chính là nói ẻm đó."

Tần Thư phản bác nói: "Không phải váy ngắn là quần đùi!" Tuy rằng bởi vì rộng thùng thình quá mức thoạt nhìn có chút giống váy, nhưng nó chính là cái quần!

Lữ Nho Luật sờ soạng mặt Tần Thư một phen, "Không sao, em mặc gì cũng đẹp."

Tạ Lan Chi tiếng nói lạnh lùng, "Nhà mày mở trạm xăng dầu?"

"Sao lại nói như vậy?"

"Dầu mỡ quá." Tạ Lan Chi nhìn cánh tay bạn cùng phòng dầu mỡ đặt ở trên vai Tần Thư, "Buông tay."

Với nam sinh mình không có tình ý hoặc là giá trị nhan sắc không đạt đến một cảnh giới nào đó, khi Tần Thư tiếp xúc tứ chi với bọn họ phản ứng cũng giống như trai thẳng vậy.

Đừng nói Lữ Nho Luật chỉ là ôm bờ vai của hắn, cho dù có là ôm eo hắn, hắn cũng có thể bình tĩnh giống như đạo cô cầm hoa sen.

Nhưng mà nếu Tạ Lan Chi nói muốn buông tay......! Tần Thư cười đẩy cánh tay Lữ Nho Luật ra, "Đàn anh sao lại đến đây?"

Tạ Lan Chi nói: "Về phòng kí túc xá ở vài ngày."

Lữ Luật Nho kinh ngạc nói: "Nani (cái gì)? why?!"

"Có hạng mục gấp, phòng ngủ gần phòng thí nghiệm."

Lữ Nho Luật càng kỳ quái, "Nhà mày cũng không xa mà, hạng mục đã gấp lâu vậy rồi, mày muốn dọn sao không dọn từ sớm?"

Tạ Lan Chi mặc kệ hắn, "Ăn cơm chưa."

Sở Thành nói: "Còn chưa ăn đâu anh Lan, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi."

"Tao không đi," Tần Thư buồn bực nói, "tao không thể mặc quần, cũng không muốn thả rông nó như vậy."

Lữ Nho Luật đưa ra một vấn đề triết học đã có từ lâu trong lịch sử: "Cho em năm ngàn vạn, để em thả rông, em có chịu không?"

"Em là người thiếu năm ngàn vạn sao?" Tần Thư nghiêm túc nói, "Em vốn chính là thích thả rông."

Tạ Lan Chi nói: "Vậy em bây giờ cứ thả rông đi."

Tần Thư bất đắc dĩ mà kêu một tiếng "Đàn anh~".

Tạ Lan Chi cười, ra quyết định: "gọi cơm hộp đi."

Sở Thành và Tần Thư đều không thể ăn đồ ăn cay hay dầu mỡ, Tạ Lan Chi gọi cơm ở một quán Quảng Đông gần trường gọi sáu món mặn một món canh, đừng nói ớt cay, ngay cả muối cũng bỏ rất ít.

Đóng gói tinh xảo vô cùng, tất cả hương vị đều đến từ bản thân nguyên liệu nấu ăn, chính là nguyên liệu cao cấp trong truyền thuyết.

Một con cá lư hấp trở thành món yêu thích của Sở Thành.

Kẹp một miếng thịt cá trắng nõn, chấm vào nước sốt, ăn ngon đến muốn biến hình.

Sở Thành ngại phun xương cá, ngày thường rất ít ăn cá, dường như phát hiện ra một châu lục mới, "Đây là cá gì vậy, một chút xương cũng không có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!