Chương 29: (Vô Đề)

Nghe được Tần Thư kêu đau, Tạ Lan Chi cũng không nhiều lời, "Lên xe."

Làm bạn cùng phòng thân thương duy nhất của Tạ Lan Chi, Lữ Nho Luật tự nhiên vòng tới ghế phụ, tay còn không chưa đụng tới tay lái, liền nghe được bạn cùng phòng của hắn thân thương nói: "Mày để hai người bị thương ngồi ở đằng sau?"

Lữ Nho Luật nhìn nhìn tổ hai người "Thiếu cánh tay thiếu chân", vỗ trán một phát, "Là tại hạ sơ sót."

Đuổi xong Lữ Nho Luật, Sở Thành lại đến, "Anh Lan, anh mau nhìn cánh tay em, mẹ nó một nồi canh còn đang sôi sùng sục, em thiếu chút nữa là tưởng mình qua đời rồi chứ."

Tạ Lan Chi quét mắt qua chỗ cánh tay Sở Thành bị phỏng địa, mày nhăn càng chặt.

Sở Thành ngồi trên ghế phó lái, Lữ Nho Luật ngồi phía sau với Tần Thư, Tạ Lan Chi khởi động xe, thẳng đến bệnh viện gần nhất.

Lữ Nho Luật nói: "Tiểu Tình Thư, em có muốn cởi quần ra trước không, nơi này cũng không có người ngoài."

Tần Thư cố nén không khóc, vì chút vết thương nhỏ này mà rớt nước mắt thật sự không thể nào nói nổi, làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông của hắn.

Hắn cười gượng thanh, nói: "Hay là thôi đi, em chỉ mặc một cái quần, cởi xong xuống xe em vẫn phải mặc vào."

"mày có thể mặc quần lửng vào bệnh viện, xem chỗ bị phỏng xong còn có thể tiện xem đầu óc luôn" Sở Thành nói nói, lại rầm rì mà kêu đau, "Tê, cũng không biết có thể nổi bọt nước hay không."

"Xử lý đàng hoàng thì sẽ không." Tạ Lan Chi ngước mắt nhìn kính chiếu hậu.

Kính chiếu hậu, Tần Thư nước mắt lưng tròng, một tay nắm quần, tránh cho vải dệt dính vào làn da; thường thường khom người dùng cái miệng nhỏ thổi thổi chỗ bị thương, giống như một bạn nhỏ bị ức hiếp mà không dám nói.

Tạ Lan Chi một trận buồn bực trong lòng, lái xe đến tốc độ cao nhất.

Lữ Nho Luật ngồi bên cạnhTần Thư, thấy hắn như vậy cũng cảm thấy đau.

"Tiểu Tình Thư, em thổi vậy có tác dụng không?"

Tần Thư cười khổ: "Có thể là có tác dụng về mặt tâm lý."

Lữ Nho Luật thấy đối phương gặp nạn nên sinh lòng trắc ẩn, nói: "Muốn anh giúp em thổi không?"

"Không cần." Lời này không phải Tần Thư nói, mà là Tạ Lan Chi nói, "Mày tìm một bệnh viện gần đây nhất đi."

Lữ Nho Luật bên xem di động bên nói: " cung phản xạ của Tiểu Tình Thư cũng dài thật, vừa nãy mới bị thương cứ một mực nói không đau, bây giờ bật khoc luôn rồi, haizz."

Tần Thư đỏ mặt tía tai mà kháng nghị: "Em không khóc, nước mắt không có rơi xuống đâu!"

Bị canh nóng tưới như vậy, không đau là không có khả năng.

Hắn ngay từ đầu thật sự cảm thấy loại này đau đớn có thể chịu được, không cần thiết la to giống như nhãi con, làm Lữ Nho Luật lo lắng quá nhiều.

Nhưng vừa thấy Tạ Lan Chi đến, hắn đột nhiên nhịn không nổi nữa, hắn liền muốn ở trước mặt Tạ Lan Chi khóc lóc kể lể cảnh ngộ bi thảm của mình, cho hắn biết hắn rất đau —— rốt cuộc hắn thật sự rất đau đó!

Tạ Lan Chi giống như là thần vậy, vậy mà còn có dị năng phóng đại nỗi đau.

Sở Thành muộn thanh: "Khóc cũng không sao, đau vậy ai chịu cho nổi.

Một kì nghỉ tốt đẹp, thật mẹ nó đậu má."

Cho dù chân thành móng heo luộc, Tần Thư vẫn nhớ thương chuyện đu CP của hắn.

Hắn móc di động ra xem WeChat, Từ Ninh chỉ like bài cảu Sở Thành.

Tần Thư rep vòng bạn bè của Sở Thành: Kết quả ăn cơm ăn đến vào bệnh viện luôn, vui vẻ không, bất ngờ không?

Thời điểm kiểm tra tiến độ tình cảm của con dâu và con trai tới rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!